yī cáo
qīng cáo
shǔ cáo
dào cáo
xué cáo
shuǐ cáo
jù cáo
sān cáo
qīng cáo
hù cáo
quán cáo
wú cáo
shāng cáo
nán cáo
dāng cáo
yí cáo
běi cáo
jì cáo
qiū cáo
xiàn cáo
wū cáo
xiān cáo
gōng cáo
áo cáo
fǔ cáo
áo cáo
liè cáo
jiàn cáo
gōng cáo
fán cáo
qǐ cáo
jīng cáo
wǒ cáo
gāng cáo
tián cáo
mín cáo
wǔ cáo
cí cáo
sēng cáo
lì cáo
lián cáo
gōng cáo
ér cáo
chūn cáo
liú cáo
lián cáo
shì cáo
ěr cáo
hú cáo
dǎo cáo
lěng cáo
yuán cáo
péng cáo
bīng cáo
dōng cáo
kè cáo
qí cáo
hòu cáo
kǎi cáo
mǎ cáo
yīn cáo
bù cáo
jūn cáo
áo cáo
bān cáo
háo cáo
míng cáo
áo cáo
tōng cáo
děng cáo
sàn cáo
rén cáo
fú cáo
yì cáo
fǎ cáo
xíng cáo
bǎn cáo
liǎng cáo
xī cáo
sūn cáo
yù cáo
rǔ cáo
guān cáo
háo cáo
èr cáo
xīn cáo
mù cáo
wén cáo
cí cáo
yuàn cáo
tiān cáo
liáo cáo
xiāo cáo
yǔ cáo
láng cáo
shū cáo
jià cáo
fēn cáo
zéi cáo
jiū cáo
shǒu cáo
cí cáo
yú cáo
zhū cáo
liù cáo
huǒ cáo
sì cáo
jì cáo
xián cáo
⒈ 犹我辈;我们。
引《韩非子·外储说右上》:“吾曹何爱不为公。”
南朝梁王僧孺《与何炯书》:“斯大丈夫之志,非吾曹之所能及已。”
宋杨万里《次主簿叔乞米韵》:“文字借令真可煮,吾曹从古不应贫。”
清周亮工《书影》卷二:“吾曹市语,举大数以为言,五金盖五十金云。”
郭沫若《在欢送志愿军大会上》诗:“海洋深情逾骨肉,永恒胜利属吾曹。”
1. 我,我的:吾身。吾国。吾辈。
2. 姓。
曹读音:cáo曹cáo(1)(名)〈书〉辈:吾~|尔~。(2)(名)古代分科办事的官署。(3)(名)周朝国名;在今山东西部。(4)(名)姓。