ér tóng
ér shì
ér xí
ér jiā
ér jù
ér chù
ér fū
ér chǐ
ér yǔ
ér fù
ér huà
ér sūn
ér nǚ
ér tí
ér láng
ér xù
ér gē
ér xù
ér mǔ
ér nóng
ér fú
ér mǎ
ér bèi
ér shù
ér xì
ér huáng
ér qiè
ér bài
ér zi
ér hái
ér kē
ér huà
ér xī
ér kè
ér bǎn
ér nán
ér qiào
ér cáo
ér shí
láng cáo
dǎo cáo
shū cáo
tiān cáo
yī cáo
wǔ cáo
shāng cáo
áo cáo
chūn cáo
kè cáo
xī cáo
xīn cáo
fǔ cáo
gōng cáo
yǔ cáo
liù cáo
gāng cáo
qiū cáo
fán cáo
xíng cáo
liú cáo
liǎng cáo
sēng cáo
liè cáo
péng cáo
mín cáo
jì cáo
zéi cáo
gōng cáo
sàn cáo
kǎi cáo
dāng cáo
jūn cáo
fǎ cáo
yì cáo
yù cáo
zhū cáo
jì cáo
qīng cáo
yuàn cáo
qí cáo
xiàn cáo
quán cáo
bīng cáo
sì cáo
liáo cáo
bān cáo
háo cáo
wū cáo
xián cáo
fēn cáo
jià cáo
guān cáo
yí cáo
mù cáo
hú cáo
mǎ cáo
qǐ cáo
tián cáo
wú cáo
wén cáo
jīng cáo
sūn cáo
háo cáo
dōng cáo
fú cáo
xué cáo
lì cáo
děng cáo
hòu cáo
sān cáo
yīn cáo
cí cáo
qīng cáo
áo cáo
áo cáo
yú cáo
lián cáo
èr cáo
lěng cáo
běi cáo
xiāo cáo
jiàn cáo
tōng cáo
yuán cáo
wǒ cáo
rǔ cáo
lián cáo
nán cáo
huǒ cáo
hù cáo
jù cáo
shuǐ cáo
ěr cáo
ér cáo
dào cáo
shì cáo
gōng cáo
bù cáo
shǔ cáo
cí cáo
bǎn cáo
jiū cáo
áo cáo
míng cáo
rén cáo
cí cáo
shǒu cáo
xiān cáo
儿曹ércáo
(1) 泛hAo86.指晚辈的孩子们
英children⒈ 犹儿辈。
引《史记·外戚世家褚少孙论》:“是非儿曹愚人所知也。”
唐韩愈《示儿》诗:“诗以示儿曹,其无迷厥初。”
《京本通俗小说·拗相公》:“生已沽名衒气豪,死犹虚伪惑儿曹。”
清赵翼《上元后一夕市口观灯》诗:“儿曹牵衣喜相告,出门要看红灯红。”
儿辈。尊长称呼后辈的用词。
儿ér(1)(名)小孩子:小~。(2)(名)男孩子:~子。(3)(名)年轻的人(多指青年男子):健~。(4)(助)词尾:火~。儿ní(1)(名)周朝国名;在今山东滕县东南。(2)(名)姓。同“倪”。
曹读音:cáo曹cáo(1)(名)〈书〉辈:吾~|尔~。(2)(名)古代分科办事的官署。(3)(名)周朝国名;在今山东西部。(4)(名)姓。