yí zhì
yí sǎn
yí miào
yí dāo
yí cǎi
yí gàn
yí jié
yí lǜ
yí héng
yí yǔ
yí dù
yí lòu
yí jiǎn
yí tóng
yí huáng
yí zhì
yí fú
yí jìn
yí qín
yí zhěn
yí fǎ
yí shì
yí yú
yí huáng
yí mén
yí qín
yí zhōng
yí chē
yí zhèng
yí yuàn
yí yà
yí lǐ
yí lìng
yí mào
yí dí
yí wèi
yí chuáng
yí jǔ
yí fāng
yí zhú
yí pèi
yí mù
yí guān
yí tiān
yí kāng
yí biǎo
yí de
yí bǐ
yí jì
yí pén
yí cè
yí fàn
yí qiáo
yí zhuàng
yí bīn
yí náng
yí fèng
yí diǎn
yí xíng
yí sī
yí cáo
yí shé
yí yí
yí shì
yí fǎ
yí luán
yí jià
yí róng
yí xíng
yí cāo
yí zhàng
yí kūn
yí guǐ
yí tú
yí qú
lián cáo
shì cáo
fēn cáo
yí cáo
wū cáo
yù cáo
liè cáo
fán cáo
kè cáo
xīn cáo
sān cáo
yǔ cáo
qǐ cáo
xī cáo
jūn cáo
qiū cáo
zéi cáo
gōng cáo
tiān cáo
yì cáo
dǎo cáo
dāng cáo
háo cáo
xíng cáo
yuàn cáo
yī cáo
yú cáo
wén cáo
jià cáo
lián cáo
bīng cáo
kǎi cáo
huǒ cáo
shǔ cáo
liù cáo
xiāo cáo
rǔ cáo
péng cáo
lěng cáo
sì cáo
gōng cáo
zhū cáo
hù cáo
mín cáo
chūn cáo
xiàn cáo
tián cáo
cí cáo
quán cáo
wú cáo
mù cáo
xiān cáo
dào cáo
yīn cáo
cí cáo
mǎ cáo
fǔ cáo
fǎ cáo
guān cáo
shuǐ cáo
cí cáo
jù cáo
lì cáo
ér cáo
shū cáo
bù cáo
jì cáo
rén cáo
sēng cáo
áo cáo
bān cáo
ěr cáo
jīng cáo
hú cáo
sàn cáo
áo cáo
shāng cáo
áo cáo
wǒ cáo
jiū cáo
liáo cáo
èr cáo
liú cáo
qīng cáo
qīng cáo
bǎn cáo
wǔ cáo
jiàn cáo
qí cáo
hòu cáo
xué cáo
tōng cáo
fú cáo
yuán cáo
gōng cáo
běi cáo
shǒu cáo
liǎng cáo
gāng cáo
děng cáo
háo cáo
dōng cáo
áo cáo
nán cáo
míng cáo
jì cáo
xián cáo
sūn cáo
láng cáo
⒈ 官名。掌礼乐制度。始置于三国魏,晋沿之。 南朝时为祠部属官。 北魏为仪曹尚书, 北齐仪曹属殿中尚书。 隋置礼部,兼代前代祠部、仪曹之职。 炀帝时改礼部员外郎为仪曹郎, 唐初又改仪曹郎为礼部员外郎。参阅《宋书·百官志上》、《通典·职官五》。
⒉ 唐以后礼部郎官的别称。
引唐韩愈《除崔群户部侍郎制》:“比参密命,弘益既多,乃贰仪曹,升擢惟允。”
宋陆游《跋<出疆行程>》:“予在仪曹,与之同廊。”
明李东阳《和侍郎尹公留别韵》之三:“瀛洲无地不登仙,吏省仪曹次第迁。”
⒊ 用以泛称地方上掌管礼仪的属官。 宋王明清《玉照新志》卷四:“高公轩者, 宣仁之疎族也。
引政和末,为沧州仪曹。”
职官名。三国魏时始设立,掌吉凶礼制,唐代以后废止。
仪(1)(名)人的外表:~表|~容|威~。(2)(名)礼节;仪式:司~|行礼如~。(3)(名)礼物:贺~|谢~。(4)(动)〈书〉倾心;向往:心~已久。(5)(Yí)姓。仪yí(名)仪器:~表|地动~。
曹读音:cáo曹cáo(1)(名)〈书〉辈:吾~|尔~。(2)(名)古代分科办事的官署。(3)(名)周朝国名;在今山东西部。(4)(名)姓。