chí zhàng
gōng zhàng
jiē zhàng
bào zhang
zǎo zhàng
shū zhàng
gàn zhàng
bǎo zhàng
yǐ zhàng
yìng zhàng
chǎo zhàng
pì zhàng
quán zhàng
cǎi zhàng
chán zhàng
jiāo zhàng
zhì zhàng
qì zhàng
bàn zhàng
zhǐ zhàng
huī zhàng
mà zhàng
juàn zhàng
píng zhàng
bǎn zhàng
wèi zhàng
líng zhàng
yòu zhàng
jūn zhàng
jiǎo zhàng
zāng zhàng
yī zhàng
lóng zhàng
lā zhàng
mén zhàng
mǎ zhàng
hé zhàng
hè zhàng
yǎng zhàng
shèng zhàng
duì zhàng
dèng zhàng
bài zhàng
màn zhàng
dǎ zhàng
dān zhàng
chí zhàng
fù zhàng
huàn zhàng
xíng zhàng
dǎo zhàng
duì zhàng
bīng zhàng
xì zhàng
wú zhàng
pài zhàng
suì zhàng
chuàn zhàng
jū zhàng
páo zhàng
jìn zhàng
jiǎ zhàng
hàn zhàng
yá zhàng
sǐ zhàng
huà zhàng
gōng zhàng
mà zhàng
qiú zhàng
è zhàng
yí zhàng
jiàn zhàng
qí zhàng
nèi zhàng
kǎi zhàng
nào zhàng
pái zhàng
shèng zhàng
dāo zhàng
bǐ zhàng
sēn zhàng
liáng zhàng
shì zhàng
⒈ 帝王仪卫所持之棒。始自汉代,为执金吾所持。以铜为之,黄金饰其两端。又称金吾、吾棒。仗,也写作“杖”。参阅《三才图会·吾杖》。
引《清史稿·礼志五》:“定王配饗仪,奉主以郡王,迎主用綵亭吾仗,至庙东阶,拜位在阶上。”
1. 我,我的:吾身。吾国。吾辈。
2. 姓。
仗读音:zhàng仗zhàng(1)本义:(动)执;拿着(兵器):(动)执;拿着(兵器)(2)(名)兵器的总称:仪~。(3)(动)凭借;倚仗:~势欺人。仗zhàng(动)指战争或战斗:打好春耕生产这一~。