cí yì
cí chén
cí sè
cí cǎi
cí wèi
cí tóu
cí chǎng
cí zhāng
cí qióng
cí mù
cí shǒu
cí yuē
cí shǒu
cí biàn
cí fēng
cí huà
cí méng
cí jié
cí diào
cí zhǐ
cí lǐ
cí hǎi
cí yán
cí shuō
cí wéi
cí tǒng
cí yuàn
cí ér
cí shǔ
cí fù
cí pài
cí zhá
cí lín
cí sòng
cí qì
cí chuán
cí mén
cí fàn
cí yǐn
cí zhì
cí yǔ
cí yuán
cí bǐ
cí juàn
cí jiān
cí pǔ
cí zōng
cí yuán
cí biàn
cí zǎo
cí yīn
cí lìng
cí bó
cí cán
cí xiàng
cí mào
cí tán
cí kè
cí jiān
cí dié
cí qióng
cí zhàng
cí zhǐ
cí shì
cí lèi
cí cǎi
cí hàn
cí yì
cí yú
cí yù
cí è
cí xué
cí wén
cí tǔ
cí jià
cí yì
cí xù
cí jù
cí sù
cí fēng
cí gé
cí míng
cí shè
cí pǐn
cí zhǔ
cí zhí
cí sù
cí yì
cí yè
cí xiān
cí jiàng
cí jiā
cí cái
cí yǎ
cí zhuì
cí yuán
cí jí
cí rén
cí guān
cí jì
cí pǐ
cí yè
cí lǜ
cí huá
cí xiàng
cí mìng
cí guāi
cí yǎn
cí jìng
cí yùn
cí zōng
cí zǔ
cí jìn
cí fǔ
cí bō
cí mó
cí yīng
cí gǔ
cí tǒng
cí tiáo
cí zhuàng
cí cáo
cí chàn
cí xíng
cí xīn
cí bǐng
cí huáng
cí liú
cí zú
cí fǎ
cí diǎn
cí yǒu
cí tú
cí kù
cí tíng
cí fèi
cí qiāng
cí àn
cí zuò
cí fēng
cí pái
cí shǐ
cí tǐ
cí shì
cí xiàng
cí kē
cí guǎn
cí zhì
cí gēn
cí xióng
cí zhǐ
cí xùn
cí xìng
cí tí
cí yuán
cí yòu
cí qǔ
cí huì
cí wěi
xiān cáo
lián cáo
mù cáo
wǔ cáo
dōng cáo
sì cáo
péng cáo
jiàn cáo
hòu cáo
huǒ cáo
quán cáo
liè cáo
liù cáo
ěr cáo
wú cáo
yuàn cáo
jiū cáo
yuán cáo
háo cáo
zhū cáo
bīng cáo
hù cáo
shuǐ cáo
fú cáo
shǔ cáo
bǎn cáo
rén cáo
qiū cáo
sān cáo
kǎi cáo
gōng cáo
wū cáo
qǐ cáo
jīng cáo
jù cáo
áo cáo
yì cáo
chūn cáo
lì cáo
fán cáo
guān cáo
dào cáo
yǔ cáo
nán cáo
áo cáo
wǒ cáo
xiāo cáo
qīng cáo
sūn cáo
xué cáo
xíng cáo
děng cáo
liǎng cáo
yī cáo
gāng cáo
xián cáo
yú cáo
shāng cáo
gōng cáo
sēng cáo
qīng cáo
rǔ cáo
xī cáo
háo cáo
dǎo cáo
shū cáo
shǒu cáo
tiān cáo
láng cáo
cí cáo
jià cáo
cí cáo
fǔ cáo
dāng cáo
fǎ cáo
qí cáo
tōng cáo
gōng cáo
ér cáo
wén cáo
cí cáo
bān cáo
áo cáo
lěng cáo
kè cáo
hú cáo
liáo cáo
xīn cáo
yí cáo
yīn cáo
zéi cáo
mǎ cáo
liú cáo
tián cáo
mín cáo
xiàn cáo
yù cáo
lián cáo
bù cáo
běi cáo
fēn cáo
áo cáo
jì cáo
míng cáo
jì cáo
èr cáo
sàn cáo
shì cáo
jūn cáo
⒈ 指文学侍从之官。亦借指翰林。
引唐高适《送柴司户充刘卿判官之岭外》诗:“月卿临幕府,星使出词曹。”
明王錂《春芜记·巧诋》:“他在词曹,独擅名高。”
清曾国藩《广东嘉应州知州刘君事状》:“时大学士和珅当国,有中贵人与君同里同姓来告曰:‘相国知子,欲一燕见。能往,吾导,子词曹可致也。’君谢不能。”
词cí(1)(名)语言中最小的有意义的能自由运用的单位:~语。(2)(名)说话或诗歌、戏剧、文章中的语句:歌~。(3)(名)一种长短句押韵的诗体;由五、七言诗和民歌发展而成。形成于唐代;盛行于宋代。
曹读音:cáo曹cáo(1)(名)〈书〉辈:吾~|尔~。(2)(名)古代分科办事的官署。(3)(名)周朝国名;在今山东西部。(4)(名)姓。