fáng láng
fáng juān
fáng wéi
fáng fèn
fáng xiōng
fáng wàng
fáng mù
fáng láo
fáng chē
fáng chà
fáng lóng
fáng bān
fáng gǎo
fáng jiàn
fáng yuàn
fáng kē
fáng xíng
fáng xíng
fáng shè
fáng wéi
fáng zhōng
fáng xià
fáng yàn
fáng qián
fáng líng
fáng hù
fáng chǎn
fáng zhí
fáng lìn
fáng zhǔ
fáng lù
fáng zhuàng
fáng shì
fáng shēng
fáng jiān
fáng tiē
fáng mén
fáng piào
fáng shù
fáng cí
fáng huáng
fáng cháng
fáng xīng
fáng kǎo
fáng wéi
fáng shěng
fáng shān
fáng tóu
fáng zú
fáng guān
fáng zhēng
fáng jī
fáng xīn
fáng yè
fáng yàn
fáng lèi
fáng kè
fáng tú
fáng xiù
fáng lǎo
fáng qì
fáng yán
fáng wō
fáng jiān
fáng zǔ
fáng yǒu
fáng tà
fáng sì
fáng nèi
fáng lóng
fáng fú
fáng shī
fáng shì
fáng dù
fáng shū
fáng mín
fáng kuí
fáng lián
fáng líng
fáng jīn
fáng dōng
fáng zhǎn
fáng lè
fáng yǒu
fáng dì
fáng fēn
fáng sì
fáng zi
fáng lián
fáng jì
fáng miào
fáng chǎn
fáng mò
fáng zū
fáng gǎi
fáng qīn
fáng yù
fáng wò
fáng yǔ
fáng wū
fáng wò
fáng cóng
fáng guǎn
fáng ào
fáng wèi
wò wò
fáng wò
bó wò
shú wò
quán wò
zhé wò
bìng wò
jiān wò
ruǎn wò
fǔ wò
jiǎ wò
cè wò
guī wò
ān wò
dú wò
fú wò
shěn wò
yǒng wò
jù wò
quán wò
píng wò
tǎng wò
shuì wò
gāo wò
mián wò
míng wò
bèi wo
qǐ wò
huán wò
jiāng wò
dùn wò
yǎn wò
dǎo wò
gǎo wò
zuò wò
mù wò
luán wò
hān wò
héng wò
qì wò
pù wò
yún wò
yàn wò
qǐn wò
hān wò
pí wò
lóng wò
bì wò
jìng wò
yǎng wò
⒈ 卧房。
引《后汉书·宦者传序》“出入卧内,受宣詔命” 李贤注引汉仲长统《昌言》:“宦竖傅近房卧之内,交错妇人之閒。”
《敦煌变文集·欢喜国王缘变文》:“每相(想)夫人辝家出,夜夜寻看房卧路。”
⒉ 泛称铺盖衣饰。
引宋朱弁《曲洧旧闻》卷一:“良久,降指挥:自某人以下三十人,尽放出宫,房卧所有,各随身不得隐落。”
《警世通言·万秀娘仇报山亭儿》:“万员外底女儿万秀娘死了夫壻,带着一箇房卧,也有数万贯钱物,到晚归来。”
⒊ 引申为嫁妆。 《警世通言·三现身包龙图断冤》:“那廝姓王名兴,浑名唤做王酒酒,又喫酒,又要赌。
引迎儿嫁将去,那得三箇月,把房卧都费尽了。”
本指卧房中的东西,后借指妆奁衣物等。
房fáng(1)(名)屋子、房间:楼~。(2)(名)结构或作用类似房子的东西:蜂~。(3)(名)旧称家族的一支:长~。(4)(名)二十八宿之一。(5)(量)用于家属:两~儿媳妇。
卧读音:wò卧wò(1)(动)躺下:~倒|仰~。(2)(动)动物趴下。(3)(名)睡觉用的:~具|~室。