lǎn tǒng
bǐng tǒng
sān tǒng
tǐ tǒng
lǐng tǒng
bāng tǒng
piān tǒng
běn tǒng
hóng tǒng
lǒng tǒng
dí tǒng
jūn tǒng
qián tǒng
diǎn tǒng
bà tǒng
jiān tǒng
bié tǒng
shuāi tǒng
yī tǒng
xiá tǒng
zhèng tǒng
tiān tǒng
jì tǒng
jūn tǒng
wáng tǒng
yáo tǒng
xuē tǒng
xuè tǒng
kāi tǒng
zǒng tǒng
fù tǒng
nián tǒng
chuán tǒng
chuí tǒng
zhōng tǒng
jì tǒng
bā tǒng
wéi tǒng
jiàn tǒng
dì tǒng
xì tǒng
guàn tǒng
shì tǒng
dǒng tǒng
jiàn tǒng
dà tǒng
biāo tǒng
cháng tǒng
xié tǒng
fǎ tǒng
dì tǒng
dū tǒng
huáng tǒng
shǔ tǒng
chí tǒng
guāng tǒng
shì tǒng
bàng tǒng
biàn tǒng
gēn tǒng
wén tǒng
guó tǒng
dào tǒng
sì tǒng
lǒng tǒng
lín tǒng
èr tǒng
dū tǒng
shào tǒng
hàn tǒng
fèn tǒng
shè tǒng
cuàn tǒng
chéng tǒng
rùn tǒng
zhì tǒng
qiè tǒng
yòu tǒng
⒈ 大概而不具体;含糊而不明确。
引《二刻拍案惊奇》卷十六:“虽然零碎支动了些,拢统算着,还该有二千緡钱多在那里。”
《二十年目睹之怪现状》第二回:“侄儿从前看见古时的墓誌碑铭,多有用‘春秋’两个字的,所以借来用用,倒觉得拢统些,又大方。”
⒉ 指不作具体分析。犹一概。
引夏丏尊叶圣陶《文心》二六:“我们所想发表的意思如有不同,被调整的语言便该有所不同……我们只好随机应变,不能拢统固执。”
⒊ 总共。
引陈登科《活人塘》十:“你把他抬回来,我家拢统这三间房子,你把他藏哪块啊?!”
含混模糊、不具体。《福惠全书.卷一二.刑名部.释招状》:「俱照本犯原日实情实景供序,一字拢统含糊不得。」《二十年目睹之怪现状.第二回》:「姪儿从前看见古时的墓志碑铭,多有用春秋两个字的,所以借来用用,倒觉得拢统些。」也作「笼统」。
拢lǒng(1)(动)合上:他笑得嘴都合不~了。(2)(动)靠近;到达:~岸|快~工地了。(3)(动)总合:~共|~总|归~|把账~一~。(4)(动)使不松散或不离开;收拢:用绳子把柴火~住|把孩子~在怀里。(5)(动)梳(头发):她用梳子~了~头发。
统读音:tǒng统tǒng(1)(名)事物彼此之间的联系。(2)(副)总起来总括全部:~共。