xuán jìng
shū jìng
tián jìng
chéng jìng
zhuān jìng
níng jìng
lěng jìng
jì jìng
chōng jìng
bì jìng
tián jìng
sù jìng
pì jìng
mù jìng
wén jìng
jiǎn jìng
sī jìng
mì jìng
qù jìng
yā jìng
pǔ jìng
zuò jìng
xīn jìng
míng jìng
xián jìng
jiè jìng
mì jìng
shǒu jìng
rù jìng
sù jìng
bèi jìng
róu jìng
yán jìng
zhèng jìng
jǐn jìng
chén jìng
xiáng jìng
wěn jìng
yán jìng
kāi jìng
shěn jìng
yuān jìng
xí jìng
dàn jìng
xū jìng
yíng jìng
yú jìng
kuān jìng
chún jìng
àn jìng
shàn jìng
ān jìng
chǎng jìng
jī jìng
yàn jìng
wǎn jìng
hé jìng
xián jìng
mò jìng
sǐ jìng
qiǎo jìng
wēn jìng
zhèn jìng
xián jìng
nài jìng
zào jìng
jiǎn jìng
yǎng jìng
dàn jìng
qǔ jìng
qī jìng
zhèn jìng
mài jìng
qī jìng
yǎ jìng
xī jìng
jié jìng
chún jìng
píng jìng
zhēn jìng
jié jìng
duān jìng
shěng jìng
yún jìng
mì jìng
gāo jìng
dòng jing
shǎng jìng
yǎ jìng
bù jìng
zhú jìng
lián jìng
zhuāng jìng
pín jìng
níng jìng
zhǔ jìng
qīng jìng
yōu jìng
hè jìng
zhàn jìng
zhǐ jìng
tuì jìng
⒈ 宁静。
引《晋书·傅咸传》:“戎(王戎 )备位台辅,兼掌选举,不能謐静风俗,以凝庶绩。”
南朝梁沉约《齐故安陆昭王碑文》:“北狄惧威,关塞謐静。”
萧乾《鹏程》:“自从这个七十二岁的美国寡妇慷慨地留下这么一纸遗嘱后,如果上进的野心无违于人性,在谧静的拿撒勒会教区里的信徒中间可掀起了不小的骚动。”
宁静。
谧mì见〔安谧〕、〔静谧〕。
静读音:jìng1.安定不动(跟“动”相对):~止。安~。风平浪~。~~的湖水。
2.没有声响:寂~。清~。傍晚,公园里很~。
3.使平静或安静:~下心来。请大家~一~。
4.姓。