zhēn jìng
jiǎn jìng
qīng jìng
zhǔ jìng
zhǐ jìng
mù jìng
dàn jìng
xiáng jìng
yàn jìng
shěn jìng
qiǎo jìng
níng jìng
dòng jing
wěn jìng
kāi jìng
hé jìng
chén jìng
chéng jìng
jié jìng
yuān jìng
píng jìng
sī jìng
zhuāng jìng
yíng jìng
róu jìng
sù jìng
zhèn jìng
yán jìng
xián jìng
tián jìng
yán jìng
wén jìng
tián jìng
pì jìng
qǔ jìng
qī jìng
xū jìng
kuān jìng
gāo jìng
pǔ jìng
zhèn jìng
yú jìng
mài jìng
bèi jìng
yā jìng
qù jìng
shàn jìng
pín jìng
wēn jìng
mì jìng
mì jìng
shǎng jìng
chún jìng
zào jìng
xuán jìng
yǎ jìng
xián jìng
mì jìng
zhàn jìng
jiè jìng
jié jìng
xī jìng
xí jìng
yōu jìng
rù jìng
lián jìng
xīn jìng
yǎ jìng
shěng jìng
dàn jìng
zuò jìng
bì jìng
jǐn jìng
chún jìng
nài jìng
yǎng jìng
àn jìng
sù jìng
tuì jìng
duān jìng
mò jìng
qī jìng
lěng jìng
chǎng jìng
chōng jìng
zhú jìng
jiǎn jìng
zhuān jìng
shǒu jìng
jī jìng
yún jìng
hè jìng
bù jìng
zhèng jìng
míng jìng
wǎn jìng
shū jìng
níng jìng
jì jìng
sǐ jìng
ān jìng
xián jìng
寂静jìjìng
(1) 没有声音;hAo86.安静
例屋子阴暗而寂静英quiet;still;silent⒈ 没有声音;安静。
引唐谷神子《博异志·马侍中》:“四更,东方月上, 燧觉寂静,乃出而去,见人马骨肉狼藉。”
宋梅尧臣《翠竹亭》诗:“种竹几千个,结亭三四椽。游人多寂静,啼鸟亦留连。”
元商挺《潘妃曲》曲:“冷冷清清人寂静,斜把鮫綃凭,和泪听。”
明孟称舜《桃花人面》第四出:“今日同俺爹拜扫回来,村途寂静,缓步先行。”
《红楼梦》第一〇一回:“只见园中月色比外面更觉明朗,满地下重重树影,杳无人声,甚是凄凉寂静。”
鲁迅《三闲集·怎么写》:“夜九时后,一切星散,一所很大的洋楼里,除我以外,没有别人。我沉静下去了。寂静浓到如酒,令人微醺。”
⒉ 宗教指摆脱一切烦恼忧患的纯静心境。
引《百喻经·煮黑石蜜浆喻》:“五热炙身,而望清凉寂静之道,终无是处。”
《敦煌变文集·维摩诘经讲经文》:“心镜明,长鉴照,寂静修行弃喧闹。”
《云笈七籤》卷十七:“心体寂静,妙用无穷,故名真慧。”
安静无声。
寂jì(1)(形)静;没有声音:~静|~然无声。(2)(形)孤单冷清:~寞|孤~|幽~|枯~。
静读音:jìng1.安定不动(跟“动”相对):~止。安~。风平浪~。~~的湖水。
2.没有声响:寂~。清~。傍晚,公园里很~。
3.使平静或安静:~下心来。请大家~一~。
4.姓。