tián yì
tián bēi
tián yí
tián yú
tián lè
tián bō
tián yù
tián rú
tián ān
tián chàng
tián xū
tián yǎ
tián jiǔ
tián dàng
tián dàn
tián ér
tián xī
tián huō
tián lán
tián mù
tián rán
tián hé
tián shì
tián jiǎn
tián cuì
tián yǎng
tián dàn
tián mò
tián jìng
tián mǐn
tián dàn
tián mò
tián jì
tián kuàng
tián mì
tián hū
tián dàn
tián duò
tián chōng
yún jìng
hé jìng
shěn jìng
níng jìng
xiáng jìng
zhēn jìng
yōu jìng
zhèng jìng
nài jìng
zào jìng
chén jìng
jì jìng
níng jìng
kāi jìng
sǐ jìng
yǎ jìng
chǎng jìng
yán jìng
róu jìng
zhàn jìng
yán jìng
jī jìng
jǐn jìng
jié jìng
zhuān jìng
tián jìng
jiǎn jìng
qiǎo jìng
píng jìng
chún jìng
bèi jìng
zuò jìng
wěn jìng
shàn jìng
mù jìng
sī jìng
shǒu jìng
yú jìng
tián jìng
rù jìng
shū jìng
dàn jìng
shěng jìng
duān jìng
kuān jìng
lěng jìng
yíng jìng
xuán jìng
hè jìng
chéng jìng
yǎ jìng
qī jìng
zhú jìng
qǔ jìng
lián jìng
zhǔ jìng
ān jìng
xián jìng
míng jìng
pǔ jìng
yǎng jìng
xián jìng
xián jìng
mì jìng
gāo jìng
sù jìng
zhèn jìng
wǎn jìng
zhuāng jìng
qīng jìng
qī jìng
jié jìng
yuān jìng
zhǐ jìng
qù jìng
bù jìng
dàn jìng
shǎng jìng
sù jìng
wēn jìng
zhèn jìng
xī jìng
yā jìng
yàn jìng
jiè jìng
chún jìng
tuì jìng
jiǎn jìng
xū jìng
bì jìng
pì jìng
chōng jìng
pín jìng
mì jìng
xí jìng
xīn jìng
mài jìng
àn jìng
dòng jing
mò jìng
mì jìng
wén jìng
恬静tiánjìng
(1) 恬适安静
英quiet;calm;tranquil⒈ 恬淡安静。
引《东观汉记·闵贡传》:“閔贡字仲叔,太原人也。恬静养神,弗役於物。”
《新唐书·陆象先传》:“然其性恬静寡欲,议论高简,为时推向。”
宋王安石《题南康晏史君望云亭》诗:“云徐无心静无滓, 史君恬静亦如此。”
明文徵明《玉女潭山居记》:“恭甫恬静寡欲,与物无忤。”
冯雪峰《上饶集中营》第三部:“崇高伟大的感情在她恬静的脸上流露着。”
恬然安静。
恬tián(1)(形)〈书〉安静。(2)(形)〈书〉满不在乎、坦然。
静读音:jìng1.安定不动(跟“动”相对):~止。安~。风平浪~。~~的湖水。
2.没有声响:寂~。清~。傍晚,公园里很~。
3.使平静或安静:~下心来。请大家~一~。
4.姓。