pāi hù
pāi dá
pāi zhāng
pāi shè
pāi zhuān
pāi chē
pāi àn
pāi dāo
pāi qiú
pāi pāi
pāi mǎ
pāi shì
pāi jià
pāi dá
pāi jī
pāi ǒu
pāi jiàn
pāi shǒu
pāi yīn
pāi pǐn
pāi rán
pāi dǎ
pāi zi
pāi gǔn
pāi jiān
pāi fú
pāi pū
pāi xù
pāi mǎn
pāi píng
pāi mì
pāi dàn
pāi huà
pāi gān
pāi mài
pāi jiǎo
pāi bǎn
pāi fǔ
pāi jié
pāi dàn
pāi àn
pāi huā
pāi bì
pāi hé
pāi zú
pāi tuō
pāi zhào
pāi zuǐ
pāi xì
pāi xī
pāi zhǎng
pāi dàng
pāi yǎn
pāi tiān
pāi mǐ
pāi sāi
pāi fā
sān gān
huá gān
bào gān
jiàn gān
shàng gān
tóng gān
fān gān
zhǎn gān
qī gān
niān gān
xiǎn gān
tà gān
chuí gān
yú gān
pāi gān
qīng gān
nào gān
qiáng gān
yú gān
mǎ gān
zhí gān
zǒu gān
zhū gān
jīn gān
qí gān
lián gān
zhú gān
biāo gān
jī gān
gāo gān
yá gān
chí gān
wéi gān
lún gān
jiē gān
chī gān
jīng gān
zhuàng gān
fēng gān
gōu gān
xián gān
gē gān
yuán gān
mì gān
yì gān
pá gān
yú gān
fān gān
qiāng gān
shǒu gān
zhān gān
dài gān
lún gān
shā gān
tóu gān
yī gān
bǎ gān
pào gān
lán gān
diào gān
shuāng gān
diào gān
chā gān
mù gān
gāo gān
⒈ 古时战具名。置于兵车、战舰上,利用杠杆和滑车,遥掷石块、钉板、火种等物以打击敌方。
引《隋书·杨素传》:“素居永安,造大舰,名曰五牙,上起楼五层,高百餘尺,左右前后置六拍竿,并高五十尺,容战士八百人。”
清魏源《圣武记》卷十四:“拍竿之制,施於楼船,上置巨石,轆轤贯焉,层楼百尺,六竿相联,壮士数百,层环其巔,发之碎敌,熊羆莫前。”
⒉ 缘竿,爬竿。 《隋书·沉光传》:“初建禪定寺,其中幡竿高十餘丈,适遇绳絶,非人力所及,诸僧患之。 光见而谓僧曰:‘可持绳来,当相为上耳。’诸僧惊喜,因取而与之。
引光以口衔索,拍竿而上,直至龙头。”
拍pāi(1)(动)用手掌拍打:~打|~手。(2)(动)浪涛冲击:惊涛~岸。(3)(名)(~子、~儿)拍打东西的用具:蝇~儿。(4)(名)(~子)音乐中;计算音乐历时长短的单位:合~|节~。(5)(动)拍摄。(6)(动)发(电报)等。(7)(动)〈口〉拍马屁:溜须~马。
竿读音:gān竿gān(名)(~子)竹竿;截取竹子的主干而成。