cuò xù
cuò shēn
cuò fēi
cuò jiē
cuò chu
cuò rèn
cuò è
cuò zá
cuò miù
cuò lòu
cuò wèi
cuò héng
cuò kǒu
cuò è
cuò róu
cuò è
cuò zhì
cuò jū
cuò luàn
cuò jiàn
cuò tú
cuò mò
cuò lì
cuò rǎng
cuò zhé
cuò shǒu
cuò yí
cuò wù
cuò nì
cuò shì
cuò yòng
cuò hé
cuò biān
cuò zhàng
cuò zé
cuò zōng
cuò pán
cuò jīn
cuò jiě
cuò dòng
cuò shì
cuò tiǎn
cuò tóu
cuò cǎi
cuò guò
cuò chuǎn
cuò bǐ
cuò mò
cuò guài
cuò wǎng
cuò fēn
cuò qǐ
cuò míng
cuò máng
cuò lòu
cuò fēn
cuò zhì
cuò jiǎn
cuò shì
cuò hù
cuò dài
cuò shèng
cuò wǔ
cuò fǔ
cuò cuī
cuò qián
cuò mó
cuò chū
cuò xiù
cuò bǎo
cuò dú
cuò sǔn
cuò luò
cuò duàn
cuò wén
cuò bǎn
cuò xié
cuò cuò
cuò qì
cuò bì
cuò wǔ
cuò jiǎo
cuò guà
cuò wǔ
cuò gōng
cuò chē
cuò àn
cuò miù
cuò kān
cuò wǔ
cuò yì
cuò shǒu
cuò jǔ
cuò guī
cuò lì
cuò zhì
cuò zhǐ
cuò zhuì
cuò zhòng
cuò fēn
cuò ài
cuò yīn
cuò rán
cuò fā
cuò lì
cuò shí
cuò róu
cuò bān
cuò wǔ
cuò jué
cuò shǎn
cuò chén
cuò è
cuò niàn
cuò wù
cuò kāi
cuò bīng
cuò lián
cuò cí
cuò zì
cuò dì
cuò shī
cuò hóu
cuò xíng
cuò liè
cuò dié
cuò dāo
cuò yǒng
cuò fǎ
cuò fēng
cuò è
cuò xīn
cuò jué
cuò chǔ
cuò yíng
cuò cǎi
cuò wéi
cuò xíng
⒈ 犹交错。
引《后汉书·苏竟传》:“贼臣乱子,往往错互,指麾妄説,传相坏误。”
《书·舜典》“濬哲文明,温恭允塞” 唐孔颖达疏:“尧舜道同,德也如一,史官错互为文。”
《明史·韩雍传》:“两广地势错互,当如臂指相使,不可离析。”
清顾炎武《日知录·三正》:“经传之文,或从夏正,或从周正,所以错互如此。”
错cuò(1)(形)不对;过失:~字。(2)(形)交叉:~落。(3)(动)互相摩擦:~牙。(4)(动)岔开;相互避让:~开。(5)(形)坏、差(用于否定式):这个戏挺不~。(6)(名)磨玉的石头:它山之石可以为~。(7)(动)打磨玉石:攻~。(8)涂饰镶嵌(金、银等):~金。
互读音:hù互hù(副)互相;彼此:~相|~惠~利|~不侵犯|~生|~结秦晋|~通有无|~助组|~感系数。