cuò zōng
cuò jǔ
cuò nì
cuò cǎi
cuò hóu
cuò shǎn
cuò fēn
cuò yǒng
cuò jīn
cuò wéi
cuò wèi
cuò wǔ
cuò héng
cuò wǔ
cuò liè
cuò lòu
cuò chǔ
cuò ài
cuò wǔ
cuò jiàn
cuò shì
cuò dì
cuò è
cuò jiǎn
cuò chū
cuò biān
cuò miù
cuò yòng
cuò shēn
cuò lì
cuò chē
cuò fǔ
cuò cǎi
cuò xíng
cuò hù
cuò míng
cuò cuò
cuò qián
cuò zhuì
cuò zhòng
cuò kān
cuò fēn
cuò rǎng
cuò miù
cuò è
cuò bǎo
cuò guà
cuò bǎn
cuò zhàng
cuò jiě
cuò xíng
cuò róu
cuò lì
cuò shèng
cuò pán
cuò dié
cuò jiē
cuò xiù
cuò tóu
cuò niàn
cuò yíng
cuò bān
cuò xié
cuò shì
cuò kāi
cuò wǔ
cuò bǐ
cuò zì
cuò shī
cuò è
cuò luàn
cuò qǐ
cuò tú
cuò yí
cuò zhǐ
cuò chuǎn
cuò cuī
cuò qì
cuò fǎ
cuò wù
cuò rèn
cuò zhì
cuò shí
cuò máng
cuò chén
cuò jué
cuò è
cuò jué
cuò dòng
cuò hé
cuò jiǎo
cuò bīng
cuò guī
cuò luò
cuò mò
cuò shǒu
cuò fā
cuò mó
cuò fēi
cuò dāo
cuò wǎng
cuò guò
cuò zhì
cuò xīn
cuò chu
cuò wù
cuò sǔn
cuò xù
cuò guài
cuò zé
cuò jū
cuò wǔ
cuò mò
cuò dài
cuò róu
cuò àn
cuò fēn
cuò lián
cuò yīn
cuò kǒu
cuò zhé
cuò fēng
cuò tiǎn
cuò bì
cuò è
cuò rán
cuò lòu
cuò shǒu
cuò shì
cuò gōng
cuò zá
cuò zhì
cuò wén
cuò dú
cuò lì
cuò duàn
cuò yì
cuò cí
⒈ 抵触,不顺从。
引《新唐书·李藩传》:“藩泣谓曰:‘……宜速还,否则以法劾君。’ 兼(杜兼 )错忤去。”
⒉ 亦作“错逜”、“错啎”。矛盾;错乱。
引宋李纲《上道君太上皇帝封事》:“首尾衡决,先后错忤。”
清李慈铭《越缦堂读书记·蘐园随笔》:“故和训所牵,字非其字;语理错逜,句非其句。”
章炳麟《国故论衡·论式》:“卒之数篇之中,自为错啎,古之人无有也。”
错cuò(1)(形)不对;过失:~字。(2)(形)交叉:~落。(3)(动)互相摩擦:~牙。(4)(动)岔开;相互避让:~开。(5)(形)坏、差(用于否定式):这个戏挺不~。(6)(名)磨玉的石头:它山之石可以为~。(7)(动)打磨玉石:攻~。(8)涂饰镶嵌(金、银等):~金。
忤读音:wǔ忤wǔ(动)不顺从;不和睦。