sāng luò
sāng gǔ
sāng zhī
sāng qí
sāng xiǎn
sāng lù
sāng lín
sāng má
sāng mò
sāng sī
sāng huā
sāng fǔ
sāng shèn
sāng huò
sāng xiē
sāng é
sāng jià
sāng gōng
sāng pǔ
sāng hǎi
sāng chā
sāng zǐ
sāng xǐ
sāng hù
sāng cāng
sāng dù
sāng zhè
sāng yě
sāng zhú
sāng chóu
sāng péng
sāng qián
sāng gǔ
sāng hú
sāng niǎn
sāng yuán
sāng gān
sāng ěr
sāng jiū
sāng shèn
sāng běn
sāng kǒng
sāng sè
sāng yāng
sāng cán
sāng yáng
sāng jiān
sāng bǐ
sāng yōng
sāng mén
sāng hù
sāng é
sāng shí
sāng yú
sāng jī
sāng xiāng
sāng yè
sāng yān
sāng huáng
sāng shàng
sāng lǐ
sāng lí
sāng xīn
sāng zhǔ
sāng ér
sāng jī
sāng jǐng
sāng yú
sāng jīng
sāng gū
sāng zhù
sāng shū
sāng tián
sāng chā
sāng rèn er
sāng jī
sāng jǐn
sāng lún
sāng pú
sāng fù
sāng guǎn
sāng hé
sāng nóng
sāng hù
sāng chén
sāng tǔ
sāng fén
sāng gōng
sāng ráng
sāng chóng
桑椹sāngshèn
(1) 桑树的果穗,通常暗紫色,浆果状,味甜,(.好工具)可食
英mulberry fruit⒈ 即桑葚。参见“桑葚”。
引《三国志·魏志·武帝纪》“始与屯田” 裴松之注引晋王沉《魏书》:“袁绍之在河北,军人仰食桑椹。”
南朝宋刘义庆《世说新语·言语》:“桑椹甘香,鴟鴞革响。”
明李时珍《本草纲目·木三·桑》:“鳩食桑椹多,则醉伤其性。”
鲁迅《彷徨·高老夫子》:“他还在孩子的时候,最喜欢爬上桑树去偷桑椹吃。”
⒉ 中药名。为桑葚呈红紫色时采收晒干或略加蒸后晒干的制品。性寒味甘,能补肝益肾,滋阴养血,聪耳明目,止渴生津。
桑sāng(1)(名)桑树;乔木;叶子是蚕的饲料;嫩枝的韧皮纤维可造纸;果穗可以吃;嫩枝、根的白皮、叶和果实均可入药。(2)(名)姓。
椹读音:zhēn,shèn[ shèn ]1. 同“葚”,桑树的果实。
2. 断倒的树干上长出的菌。