sāng chén
sāng ěr
sāng huò
sāng huā
sāng lí
sāng gōng
sāng luò
sāng jiān
sāng lù
sāng zhǔ
sāng chā
sāng hé
sāng yè
sāng fù
sāng lǐ
sāng gǔ
sāng zhù
sāng guǎn
sāng dù
sāng chóng
sāng jià
sāng pǔ
sāng niǎn
sāng gān
sāng yáng
sāng yāng
sāng jiū
sāng jīng
sāng mò
sāng xiāng
sāng tián
sāng sī
sāng gǔ
sāng jǐng
sāng hǎi
sāng fǔ
sāng kǒng
sāng lún
sāng xīn
sāng shèn
sāng jī
sāng fén
sāng shū
sāng xiǎn
sāng xǐ
sāng zhè
sāng gū
sāng hù
sāng é
sāng ráng
sāng jǐn
sāng shèn
sāng shí
sāng qí
sāng pú
sāng gōng
sāng mén
sāng bǐ
sāng chā
sāng yān
sāng cán
sāng hù
sāng yōng
sāng jī
sāng nóng
sāng má
sāng chóu
sāng sè
sāng xiē
sāng huáng
sāng běn
sāng cāng
sāng yú
sāng zǐ
sāng zhú
sāng zhī
sāng qián
sāng yuán
sāng hù
sāng é
sāng yú
sāng jī
sāng shàng
sāng péng
sāng tǔ
sāng yě
sāng lín
sāng ér
sāng rèn er
sāng hú
⒈ 桑梓、枌榆之省略。指乡里。
引宋苏轼《黄州再祭文与可文》:“俯仰三州,眷恋桑枌。”
宋黄公度《西园招陈彦昭同饮》诗:“未用天涯难离索,一尊满意説桑枌。”
桑sāng(1)(名)桑树;乔木;叶子是蚕的饲料;嫩枝的韧皮纤维可造纸;果穗可以吃;嫩枝、根的白皮、叶和果实均可入药。(2)(名)姓。
枌读音:fén白榆树。