hú gōng
hú jiāng
hú sūn
hú rén
hú lú
hú sūn
hú cān
hú gān
hú jiàn
hú lǐng
hú lú
hú liáng
hú cān
hú cān
hú fēng
hú kē
hú shǒu
hú zǐ
hú láng
hú léi
hú tiān
hú zūn
hú píng
hú qiáo
hú fáng
hú lòu
hú shāng
hú shǐ
hú qiū
hú jùn
lì shāng
chéng shāng
jǔ shāng
jiǔ shāng
mó shāng
qīng shāng
bié shāng
fèng shāng
hú shāng
qíng shāng
làn shāng
xiàn shāng
lín shāng
qióng shāng
qīng shāng
bēi shāng
chuán shāng
gōng shāng
diāo shāng
léi shāng
yàn shāng
shòu shāng
chí shāng
yǔ shāng
sān shāng
yáo shāng
léi shāng
jiāo shāng
èr shāng
xíng shāng
jiā shāng
shǔ shāng
qín shāng
liú shāng
fú shāng
àn shāng
hè shāng
fēi shāng
jí shāng
guì shāng
hān shāng
xiá shāng
qìng shāng
zuǒ shāng
dòu shāng
jìn shāng
yǐn shāng
jiàn shāng
chēng shāng
xián shāng
lèi shāng
luán shāng
shēng shāng
mìng shāng
fù shāng
fàn shāng
⒈ 酒器。
引晋陶潜《归去来辞》:“引壶觴以自酌,眄庭柯以怡颜。”
唐白居易《将至东都先寄令狐留守》诗:“诗境忽来还自得,醉乡潜去与谁期?东都添箇狂宾客,先报壶觴风月知。”
金马定国《送图南》诗:“壶觴送客柳亭东,回首三齐落照中。”
清顾炎武《陶彭泽归里》诗:“瓮盎连朝浊,壶觴永日酣。”
清阮葵生《茶馀客话》卷四:“先生辨舟中几人,服某某色;杯斝壶觴之属,歷歷可数。”
壶hú(1)(名)陶瓷或金属等制成的容器;有嘴;有把儿或提梁;用来盛液体;从嘴往外倒:茶~|酒~|喷~。(2)(Hú)姓。壶kǔn(名)宫里面的路。
觞读音:shāng觞shāng(名)古代喝酒用的器物。