jūn míng
jūn wáng
jūn fù
jūn dào
jūn zhǔ
jūn cè
jūn tǐ
jūn huǒ
jūn lín
jūn zǎi
jūn tǒng
jūn wèi
jūn zǐ
jūn quán
jūn chén
jūn kuàng
jūn guó
jūn mén
jūn chóu
jūn qīn
jūn shì
jūn gōng
jūn xiāng
jūn mǎ
jūn shēng
jūn qiān
jūn mìng
jūn jiā
jūn qì
jūn fá
jūn píng
jūn zhǐ
jūn shǐ
jūn chén
jūn shī
jūn fù
jūn shān
jūn dé
jūn zhǎng
jūn hóu
jūn rén
jūn shàng
jūn mǔ
jūn cǎi
háo wáng
xīng wáng
gé wáng
lóng wáng
niǎo wáng
gāo wáng
jūn wáng
guǐ wáng
míng wáng
xīn wáng
qí wáng
zhā wáng
guó wáng
chén wáng
xián wáng
chǔ wáng
sān wáng
bó wáng
fèi wáng
bīn wáng
pì wáng
míng wáng
lǐ wáng
gān wáng
mǎ wáng
chéng wáng
dōng wáng
lǘ wáng
liáng wáng
bǎo wáng
fàn wáng
quán wáng
tú wáng
liáng wáng
huā wáng
fān wáng
fén wáng
huáng wáng
jīn wáng
shèng wáng
jiāo wáng
shǔ wáng
gǔ wáng
jìn wáng
gēng wáng
tiān wáng
dà wáng
yuè wáng
shí wáng
dú wáng
chóng wáng
cáo wáng
jiā wáng
yì wáng
hòu wáng
xī wáng
bǎi wáng
jīng wáng
lìng wáng
chán wáng
bīn wáng
niú wáng
dèng wáng
kōng wáng
hàn wáng
huáng wáng
qīn wáng
fēng wáng
fù wáng
zéi wáng
cù wáng
miàn wáng
pì wáng
mán wáng
fēng wáng
xiǎn wáng
gū wáng
pǐ wáng
bù wáng
xiāo wáng
qián wáng
mín wáng
sì wáng
bà wáng
è wáng
chuǎng wáng
tǔ wáng
dié wáng
xiàng wáng
shí wáng
shān wáng
qín wáng
sī wáng
níng wáng
lái wáng
cháng wáng
lǐ wáng
zhā wáng
xiàng wáng
lù wáng
liǎng wáng
shī wáng
hòu wáng
mù wáng
hé wáng
fù wáng
chū wáng
mù wáng
àn wáng
shén wáng
biāo wáng
jiàn wáng
zūn wáng
huái wáng
hóu wáng
jiǎ wáng
fǎ wáng
lóng wáng
yǐ wáng
piān wáng
jùn wáng
hǎi wáng
èr wáng
xuán wáng
bì wáng
gōng wáng
xiān wáng
lún wáng
yìng wáng
jiào wáng
guó wáng
é wáng
nǚ wáng
shòu wáng
lì wáng
yán wang
zào wáng
bā wáng
dì wáng
zhū wáng
kàng wáng
zhú wáng
chūn wáng
zhuī wáng
qū wáng
lú wáng
zhāng wáng
míng wáng
qī wáng
jì wáng
hū wáng
wú wáng
niàng wáng
fèn wáng
xióng wáng
fān wáng
mó wáng
君王jūnwáng
(1) 古称天子或诸侯
例君王为人不忍。——《[.好工具]史记·项羽本纪》例君王与沛公饭。英monarch; emperor⒈ 古称天子或诸侯。
引《诗·小雅·斯干》:“朱芾斯皇,室家君王。”
郑玄笺:“室家,一家之内。 宣王将生之子,或且为诸侯,或且为天子。”
《楚辞·招魂》:“君王亲发兮惮青兕。”
王逸注:“言怀王是时亲自射兽,惊青兕牛而不能制也。”
唐白居易《长恨歌》:“天生丽质难自弃,一朝选在君王侧。”
清谭献《<箧中词>序》:“昇元、靖康,君王为之;将相大臣, 范仲淹、辛弃疾为之。”
⒉ 诸王之尊称。
引南朝宋鲍照《还都口号》:“君王迟京国,游子思乡邦。”
按,此指临川王刘义庆。南朝梁沉约《游钟山诗应西阳王教》之五:“君王挺逸趣,羽斾临崇基。”
封建时代世袭体制的王国对统治者的尊称。
君jūn(1)(名)君主:国~。(2)(名)〈书〉对人的尊称:张~|诸~。
王读音:wáng,wàng[ wáng ]1. 古代一国君主的称号,现代有些国家仍用这种称号:王国。王法。公子王孙。王朝(cháo )。
2. 中国古代皇帝以下的最高爵位:王公。王侯。
3. 一族或一类中的首领:山大王。蜂王。王牌(桥牌中最大的牌;喻最有力的人物或手段)。
4. 大:王父(祖父)。王母(祖母)。
5. 姓。