bà fū
bà qì
bà chǔ
bà bǐ
bà zhǔ
bà qiáo
bà shǐ
bà guó
bà fú
bà tǒng
bà xù
bà gōng
bà cái
bà shì
bà chéng
bà cháo
bà àn
bà qǐ
bà jù
bà shì
bà liáo
bà bǐng
bà zǔ
bà líng
bà jīn
bà wáng
bà duǎn
bà xiāng
bà qiáng
bà tǐ
bà jīn
bà chí
bà liú
bà shān
bà shì
bà dé
bà yè
bà quán
bà tú
bà zhèng
bà guǐ
bà lǎn
bà líng
bà fǔ
bà chí
bà guān
bà xià
bà jiān
bà shàng
bà qiáng
bà rú
bà chuān
bà chén
bà zhàn
bà lùn
bà mán
bà xīn
bà lüè
bà tóu
bà dào
bà xí
bà mén
bà shuō
bà jì
bà dù
qín wáng
lái wáng
shǔ wáng
zhā wáng
pì wáng
hū wáng
niǎo wáng
hóu wáng
yìng wáng
fān wáng
gǔ wáng
jìn wáng
fàn wáng
liǎng wáng
fān wáng
shān wáng
dà wáng
jīng wáng
quán wáng
hàn wáng
àn wáng
gāo wáng
shí wáng
chóng wáng
mán wáng
fēng wáng
zhú wáng
lú wáng
xiāo wáng
yuè wáng
mù wáng
huáng wáng
jì wáng
xīng wáng
zhāng wáng
bīn wáng
dì wáng
gū wáng
lù wáng
chuǎng wáng
qián wáng
dú wáng
lún wáng
yán wang
hé wáng
bīn wáng
jiǎ wáng
è wáng
xīn wáng
chéng wáng
shī wáng
bǎi wáng
shí wáng
xiàng wáng
dōng wáng
bì wáng
tǔ wáng
chán wáng
pǐ wáng
zhū wáng
liáng wáng
fù wáng
cù wáng
chū wáng
guǐ wáng
pì wáng
mín wáng
xióng wáng
dèng wáng
qí wáng
sì wáng
lóng wáng
lóng wáng
sī wáng
chén wáng
hòu wáng
liáng wáng
fēng wáng
gān wáng
chǔ wáng
tiān wáng
èr wáng
níng wáng
xuán wáng
bó wáng
shén wáng
fǎ wáng
guó wáng
xiàng wáng
gé wáng
shòu wáng
mù wáng
fén wáng
gēng wáng
zhuī wáng
huā wáng
miàn wáng
nǚ wáng
niú wáng
qī wáng
huái wáng
xiān wáng
gōng wáng
zūn wáng
cáo wáng
bà wáng
hòu wáng
jiàn wáng
fèi wáng
lìng wáng
chūn wáng
guó wáng
cháng wáng
jiào wáng
jiāo wáng
wú wáng
é wáng
qū wáng
jiā wáng
dié wáng
jīn wáng
míng wáng
xián wáng
huáng wáng
qīn wáng
mǎ wáng
bù wáng
zhā wáng
yì wáng
tú wáng
jūn wáng
lì wáng
fèn wáng
niàng wáng
xiǎn wáng
bā wáng
lǘ wáng
biāo wáng
míng wáng
lǐ wáng
míng wáng
sān wáng
zéi wáng
piān wáng
shèng wáng
jùn wáng
yǐ wáng
kōng wáng
mó wáng
lǐ wáng
háo wáng
xī wáng
kàng wáng
hǎi wáng
bǎo wáng
zào wáng
fù wáng
霸王bàwáng
(1) 古时指霸和王,也用来尊称霸主,特指西(.好工具)楚霸王项羽
英title assumed by a powerful prince in ancient China(2) 比喻非常蛮横的人
英autocrat;despot;overlord;tyrant⒈ 霸与王。古称有天下者为王,诸侯之长为霸。
引《礼记·经解》:“义与信,和与仁,霸王之器也。”
《管子·度地》:“能为霸王者,盖天子圣人也。”
⒉ 霸主,诸侯之长。
引《孙子·九地》:“四五者,不知一,非霸王之兵也。夫霸王之兵伐大国,则其众不得聚。”
《国语·晋语八》:“夫霸王之势,在德不在先歃。”
《文选·左思<吴都赋>》:“徒观其郊隧之内奥,都邑之纲纪,霸王之所根柢,开国之所基址。”
刘良注:“吴与周并世,世称王,自泰伯至闔閭,一十五世益强, 夫差为盟主,故曰‘霸王之所根柢’也。”
⒊ 成就霸业或王业。
引《孟子·公孙丑上》:“夫子加齐之卿相,得行道焉,虽由此霸王不异矣!”
唐陈子昂《唐水衡监丞李府君墓志铭》:“广武君负霸王之略,为成安之师,实欲北兴帝基,南面称创。”
清谭嗣同《报刘淞芙书》一:“於时方为驰骋不羈之文,讲霸王经世之略。”
⒋ 指成就霸业或王业之道。
引清郑燮《偶然作》诗:“名士之文深莽苍,胸罗万卷杂霸王。”
张通典《舜水先生祠落成敬赋》诗:“明治啟维新,儒効兼霸王。”
⒌ 指项羽。据《史记·项羽本纪》, 项羽曾自立为西楚霸王,故有此专称。
引元尚仲贤《气英布》第四折:“霸王当日渡江来,一骑乌騅百万开。”
毛泽东《人民解放军占领南京》诗:“宜将剩勇追穷寇,不可沽名学霸王。”
⒍ 指横行霸道蛮不讲理者。
引老舍《四世同堂》五六:“英国是海上的霸王。”
魏巍《东方》第四部第二五章:“过去的女人讲三从四德,现在的女人都成了小霸王了。”
霸者与王者。古称有天下者为王,诸侯中最强大者为霸。
霸bà(1)(名)古代诸侯联盟的首领:春秋五~。(2)(名)强横无理、依仗权势压迫人民的人:恶~。(3)(名)指实行霸权主义的国家:反帝反~。(4)(动)霸占:军阀各~一方。(5)姓。
王读音:wáng,wàng[ wáng ]1. 古代一国君主的称号,现代有些国家仍用这种称号:王国。王法。公子王孙。王朝(cháo )。
2. 中国古代皇帝以下的最高爵位:王公。王侯。
3. 一族或一类中的首领:山大王。蜂王。王牌(桥牌中最大的牌;喻最有力的人物或手段)。
4. 大:王父(祖父)。王母(祖母)。
5. 姓。