tiān wáng
niú wáng
shān wáng
gān wáng
dú wáng
fān wáng
bǎo wáng
mù wáng
bà wáng
qū wáng
huáng wáng
jiǎ wáng
guó wáng
chán wáng
shèng wáng
dōng wáng
qí wáng
mù wáng
xiān wáng
dèng wáng
hàn wáng
cháng wáng
dié wáng
jiào wáng
jìn wáng
zhú wáng
sì wáng
wú wáng
liáng wáng
biāo wáng
fèn wáng
kàng wáng
guǐ wáng
lái wáng
miàn wáng
fù wáng
huáng wáng
jùn wáng
tǔ wáng
pì wáng
zhā wáng
míng wáng
jīng wáng
fù wáng
mó wáng
gū wáng
yán wang
pì wáng
gēng wáng
jiā wáng
xīn wáng
fēng wáng
fàn wáng
xuán wáng
qīn wáng
niǎo wáng
dà wáng
chū wáng
lìng wáng
jīn wáng
lú wáng
hóu wáng
mǎ wáng
guó wáng
bīn wáng
hòu wáng
shī wáng
cáo wáng
shòu wáng
niàng wáng
liáng wáng
hòu wáng
tú wáng
shí wáng
chǔ wáng
shǔ wáng
chóng wáng
qín wáng
quán wáng
zhāng wáng
zéi wáng
lǐ wáng
xiāo wáng
hū wáng
gāo wáng
lù wáng
gé wáng
fèi wáng
chūn wáng
gǔ wáng
sī wáng
hé wáng
cù wáng
jiāo wáng
lún wáng
zào wáng
zhū wáng
yìng wáng
huái wáng
chuǎng wáng
huā wáng
shí wáng
xīng wáng
bā wáng
xióng wáng
èr wáng
mán wáng
lǐ wáng
lóng wáng
mín wáng
yuè wáng
qī wáng
gōng wáng
liǎng wáng
chéng wáng
bǎi wáng
bù wáng
xiǎn wáng
bó wáng
kōng wáng
jì wáng
lǘ wáng
fén wáng
é wáng
hǎi wáng
fān wáng
níng wáng
zūn wáng
sān wáng
nǚ wáng
xián wáng
dì wáng
lóng wáng
piān wáng
xī wáng
xiàng wáng
qián wáng
zhā wáng
háo wáng
míng wáng
yǐ wáng
fǎ wáng
zhuī wáng
xiàng wáng
míng wáng
lì wáng
yì wáng
bīn wáng
bì wáng
jūn wáng
àn wáng
chén wáng
shén wáng
è wáng
jiàn wáng
fēng wáng
pǐ wáng
阎王,阎王爷Yánwang,Yánwangyé
(1) 同“(.好工具)阎罗”
英pluto,king of Hell⒈ 同“阎罗”。
引唐崔泰之《哭李峤》诗:“魂随司命鬼,魄逐见阎王。”
金董解元《西厢记诸宫调》卷五:“些儿来迟,已成不救,定应一命见阎王。”
周而复《上海的早晨》第三部五一:“阎王看在你的面上,一定不让我变哑巴。”
⒉ 比喻极严厉或极凶恶的人。
引曹禺《雷雨》第四幕:“我在这个死地方,监狱似的周公馆,陪着一个阎王十八年了。”
陈其通《万水千山》第二幕:“那个杀人不眨眼的狗地主二阎王逃跑了,穷人直了腰。”
地狱的主宰。参见「阎罗」条。
阎yán(1)(名)〈书〉里巷的门。(2)(名)姓。
王读音:wáng,wàng[ wáng ]1. 古代一国君主的称号,现代有些国家仍用这种称号:王国。王法。公子王孙。王朝(cháo )。
2. 中国古代皇帝以下的最高爵位:王公。王侯。
3. 一族或一类中的首领:山大王。蜂王。王牌(桥牌中最大的牌;喻最有力的人物或手段)。
4. 大:王父(祖父)。王母(祖母)。
5. 姓。
[ wàng ]1. 古代指统治者谓以仁义取得天下:王天下。王此大邦。