yáng bìng
yáng jí
yáng xìng
yáng xī
yáng yàn
yáng yáo
yáng cǎi
yáng hé
yáng lú
yáng fù
yáng shuò
yáng yīn
yáng qiū
yáng zhāo
yáng yīn
yáng yàn
yáng shī
yáng xiàn
yáng yuè
yáng cháo
yáng ē
yáng xiàn
yáng zǐ
yáng bō
yáng zhǐ
yáng qiáng
yáng jīng
yáng mén
yáng xián
yáng zhái
yáng jīng
yáng jiàn
yáng gōng
yáng guān
yáng hàn
yáng shǔ
yáng biāo
yáng fāng
yáng huī
yáng jì
yáng zhōu
yáng hàn
yáng lèi
yáng wā
yáng shēng
yáng hún
yáng jīng
yáng jiān
yáng shì
yáng bēi
yáng qì
yáng wén
yáng jì
yáng dì
yáng bào
yáng shēng
yáng lún
yáng jí
yáng kè
yáng huà
yáng zé
yáng mù
yáng míng
yáng chàng
yáng guāng
yáng xiāo
yáng dào
yáng huì
yáng wěi
yáng sǎn
yáng liáo
yáng cháo
yáng rì
yáng yáng
yáng bīng
yáng yú
yáng yàn
yáng kuáng
yáng yàn
yáng jiǎo
yáng shí
yáng yàn
yáng xiù
yáng huá
yáng mǎ
yáng guó
yáng gǔ
yáng wù
yáng chūn
yáng shān
yáng guān
yáng qiáo
yáng dùn
yáng lì
yáng chéng
yáng lǐ
yáng huì
yáng mó
yáng wū
yáng gōu
yáng chéng
yáng líng
yáng suì
yáng shí
yáng hàn
yáng jiǔ
yáng lǚ
yáng lì
yáng hú
yáng chí
yáng bǔ
yáng gē
yáng jǐng
yáng lài
yáng jué
yáng yuán
yáng fú
yáng hòu
yáng bīn
yáng guǎn
yáng tái
yáng suì
yáng biāo
yáng jiǎ
yáng píng
yáng gāng
yáng zhái
yáng dàn
yáng bīn
yáng liù
yáng xū
yáng jiā
yáng péng
yáng yá
yáng chā
yáng shū
yáng jiǎo
yáng shén
yáng dòng
yáng bó
yáng tǐ
yáng diàn
yáng zhǐ
yáng gàn
yáng jù
yáng qiáo
yáng hù
yáng zì
yáng fēng
chāng jiǔ
yán jiǔ
dòng jiǔ
qing jiu
qī jiǔ
tiān jiǔ
huáng jiǔ
yàn jiǔ
chóng jiǔ
jiāo jiǔ
yān jiǔ
láo jiǔ
bān jiǔ
mèng jiǔ
xià jiǔ
pí jiǔ
zhōng jiǔ
àn jiǔ
bā jiǔ
shǔ jiǔ
chū jiǔ
sān jiǔ
yuán jiǔ
gān jiǔ
chì jiǔ
lú jiǔ
chū jiǔ
shàng jiǔ
èr jiǔ
qián jiǔ
yáng jiǔ
huí jiǔ
yǎo jiǔ
yā jiǔ
shí jiǔ
yī jiǔ
pái jiǔ
⒈ 古代术数家的学说。其说有二:(1)以四千六百一十七岁为一元,初入元一百零六岁,内有旱灾九年,谓之“阳九”。其余尚有阴九、阴七、阳七、阴五、阳五、阴三、阳三等,阳为旱灾,阴为水灾。从入元至阳三,常岁四千五百六十年,灾岁五十七年,共为四千六百一十七年,为一元之气终。举其平均数则每八十年有一灾年。
引《汉书·律历志上》:“《易》九戹曰:初入元,百六,阳九;次三百七十四,阴九;次四百八十,阳九;次七百二十,阴七;次七百二十,阳七;次六百,阴五;次六百,阳五;次四百八十,阴三;次四百八十,阳三。凡四千六百一十七岁,与一元终。经岁四千五百六十,灾岁五十七。”
宋洪迈《容斋续笔·百六阳九》:“史传称百六阳九为厄会,以歷志考之,其名有八。初入元百六曰阳九,次曰阴九;又有阴七、阳七、阴五、阳五、阴三、阳三,皆谓之灾岁。大率经岁四千五百六十,而灾岁五十七。以数计之,每及八十岁,则值其一。今人但知阳九之厄,云经岁者,常岁也。”
(2)太乙数。以四百五十六年为一“阳九”,以二百八十八年为一“百六”。 宋张世南《游宦纪闻》卷七:“此外有所谓太乙数,能知运祚灾祥,刀兵水火,阴晴风雨……盖太乙数中,专考阳九,百六之数。以四百五十六年为一阳九,二百八十八年为一百六。阳九,奇数也,为阳数之穷。百六,偶数也,为阴数之穷。大抵岁运值之,终有厄会。 洪文敏公《五笔》中,载阳九、百六之説,与此不同。”
⒉ 道家称天厄为阳九,地亏为百六。三千三百年为小阳九,小百六。九千九百年为大阳九、大百六。参阅《灵宝天地运度经》。
引唐黄滔《融结为河岳赋》:“则有龟负龙擎,文籍其阳九阴六; 共触愚移,倾缺其天枢地轴。”
⒊ 指灾荒年景和厄运。 三国魏曹植《王仲宣诔》:“会遭阳九,炎光中矇。
引世祖拨乱,爰建时雍。”
《旧唐书·代宗纪》:“而犹有李灵耀作梗, 田承嗣负恩,命将出军,劳师弊赋者,盖阳九之未泰,岂君道之过歟!”
明邵璨《香囊记·问卜》:“中途自伤分凤友,念他乡战骨谁收,奈何薄命遭阳九。”
清钱谦益《慈光寺》:“呜呼!卅年来沧桑逼阳九。”
困厄的时运。
阳(1)(名)我国古代哲学认为存在于宇宙间的一切事物中的两大对立面之一(跟‘阴’相对):阴~二气。(2)(名)太阳;日光:~光|~历|~坡|朝~。(3)(名)山的南面;水的北面:衡~(在衡山之南)。(4)(形)凸出的:~文。(5)(形)外露的;表面的:~沟|~奉阴违。(6)(形)指属于活人和人世的(迷信):~宅|~间|~寿。(7)(形)带正电的:~电|~极。(8)(名)指男性生殖器。(9)姓。
九读音:jiǔ[ jiǔ ]
1.数目,八加一(在钞票和单据上常用大写“玖”代):九归。
2.泛指多次或多数:九死一生。九霄云外。