yáng shēng
yáng shān
yáng guāng
yáng bīn
yáng fāng
yáng yàn
yáng qiáng
yáng huī
yáng jué
yáng guǎn
yáng gāng
yáng shuò
yáng xiàn
yáng tǐ
yáng zhái
yáng zhǐ
yáng zhōu
yáng liù
yáng lì
yáng jiàn
yáng wěi
yáng xū
yáng mén
yáng péng
yáng lún
yáng jǐng
yáng píng
yáng yàn
yáng líng
yáng míng
yáng yáng
yáng hún
yáng jiǎ
yáng zì
yáng wā
yáng qiáo
yáng gǔ
yáng zǐ
yáng xìng
yáng jù
yáng xián
yáng guān
yáng hòu
yáng shī
yáng jiǎo
yáng mó
yáng lì
yáng liáo
yáng xiù
yáng dì
yáng qiáo
yáng huá
yáng bìng
yáng guó
yáng jì
yáng shén
yáng huì
yáng xiàn
yáng yáo
yáng cháo
yáng zé
yáng hú
yáng lǐ
yáng gàn
yáng cháo
yáng lèi
yáng bēi
yáng hàn
yáng shì
yáng yàn
yáng bīng
yáng yuán
yáng qiū
yáng wū
yáng xī
yáng yīn
yáng jiǔ
yáng zhǐ
yáng tái
yáng rì
yáng hàn
yáng chā
yáng bǔ
yáng biāo
yáng yú
yáng jí
yáng gōu
yáng fēng
yáng chéng
yáng shí
yáng huà
yáng jiā
yáng lǚ
yáng jì
yáng dàn
yáng yīn
yáng bào
yáng suì
yáng mǎ
yáng wén
yáng chéng
yáng gōng
yáng dào
yáng jiān
yáng shǔ
yáng jīng
yáng jí
yáng yàn
yáng xiāo
yáng kè
yáng suì
yáng shí
yáng lài
yáng yá
yáng chàng
yáng qì
yáng guān
yáng hé
yáng wù
yáng dùn
yáng huì
yáng yuè
yáng chí
yáng zhái
yáng jiǎo
yáng yàn
yáng mù
yáng zhāo
yáng cǎi
yáng bō
yáng fú
yáng sǎn
yáng chūn
yáng biāo
yáng gē
yáng jīng
yáng shēng
yáng hàn
yáng kuáng
yáng fù
yáng bīn
yáng jīng
yáng ē
yáng hù
yáng lú
yáng dòng
yáng diàn
yáng shū
yáng bó
⒈ 色彩鲜明貌。
引《诗·周颂·载见》:“龙旂阳阳,和铃央央。”
毛传:“言有文章也。”
孔颖达疏:“龙旂者,旂上画为交龙,故知阳阳,言有文章。”
朱熹集传:“阳,明也。”
⒉ 形容温暖如春。
引《管子·轻重己》:“宜藏而不藏,雾气阳阳,宜死者生,宜蛰者鸣。不藏之害也。”
马非百新诠:“此处‘阳阳’二字,从下文‘宜死者生,宜蛰者鸣’二语观之,似是指温阳而言,谓冬天气候温暖如阳春时也。”
《楚辞·王褒<九怀·尊嘉>》:“季春兮阳阳,列草兮成行。”
王逸注:“三月温和,气清明也。”
《南齐书·乐志》:“景阳阳,风习习。”
⒊ 壮健貌。
引宋王安石《杜涣墓志铭》:“翼翼而才,頎而阳阳。”
⒋ 自得貌。阳,通“扬”。
引《诗·王风·君子阳阳》:“君子阳阳,左执簧,右招我由房。”
毛传:“阳阳,无所用其心也。”
朱熹集传:“阳阳,得志之貌。”
元迺贤《颍州老翁歌》:“聒天丝竹夜酣饮,阳阳不问民嗁飢。”
清纪昀《阅微草堂笔记·滦阳消夏录三》:“我对簿时,君虽引嫌不问,而阳阳有德色。”
⒌ 自若貌。阳,通“扬”。
引《南史·陈始兴王叔陵传》:“叔陵修饰虚名,每入朝,常於车中马上,执卷读书,高声长诵,阳阳自若。”
唐韩愈《张中丞传后序》:“巡(张巡 )就戮时,颜色不乱,阳阳如平常。”
清梁章鉅《归田琐记·饮量》:“﹝陶文毅公﹞在安徽藩任时,尝与孙平叔中丞以火酒角量,自辰至亥, 孙已酩酊,而公仍阳阳如平常也。”
和乐的样子。