jiān er
jiān huá
jiān yīn
jiān nèn
jiān háo
jiān tuán
jiān suān
jiān zi
jiān dǐng
jiān yǐng
jiān dān
jiān dòu
jiān xiāo
jiān pī
jiān nú
jiān zhàn
jiān lěng
jiān kè
jiān kuài
jiān chuàn
jiān gǒng
jiān shāng
jiān yá
jiān duān
jiān chā
jiān xīn
jiān ruò
jiān xì
jiān qiǎo
jiān xiān
jiān bàn
jiān tóu
jiān lì
jiān lì
jiān cuì
jiān jiān
jiān qiào
jiān měi
jiān bīng
jiān guǒ
jiān dāo
jiān jiào
jiān fēng
jiān fēng
jiān qiào
jiān báo
jiān fēng
jiān qí
jiān ruì
jiān tóu
jiān shuǎ
jiān bǐ
chǒu chā
fēi chā
bā chā
niǎn chā
yáng chā
bù chā
yǎn chā
gān chā
lā chā
kāi chā
yú chā
shuǎ chā
jiāo chā
kě chā
mǎ chā
pǐ chà
jiān chā
bǎi chā
dǎo chā
kē chā
máo chā
yè chā
zhà chā
yīn chā
yě chā
dǎ chā
yā chā
zhà chā
yā chā
qián chā
mà chā
huǒ chā
bèi chā
tiě chā
cǎo chā
sāng chā
diàn chā
hé chā
tuō chā
gāng chā
è chā
pái chà
hé chà
zhēng chā
luò chā
biāo chā
tǎng chā
shēng chā
huà chā
fēn chà
尖齿,(好工具.)尖叉jiānchǐ,jiānchā
(1) 器具或武器的一组尖细突出部分之一
英tine⒈ “尖”、“叉”均旧诗中之险韵, 宋苏轼《雪后书北台壁》诗其一末韵为“试扫北臺看马耳,未随埋没有双尖”,其二末韵为“老病自嗟诗力退,空吟《冰柱》忆刘叉”。造语自然,无趁韵之弊。其弟辙与王安石步原韵所和诗及苏再用前韵所作诗,其造语押韵亦复自然。世因以“尖叉”为险韵之代称。
引清黄景仁《次韦进士书城见赠移居四首原韵奉酬》之一:“有牀眠曲尺,无雪赋尖叉。”
清梁章鉅《喜雪唱和诗》:“素怯尖叉造句难, 东坡借雪每生澜。”
清秋瑾《意难忘》词:“炉烟销馝馞,箔影斗尖叉。”
尖jiān(1)(形)(基本义)末端细小;尖锐:把铅笔削~|~下巴颏儿。(2)(形)声音高而细:~声~气|~嗓子。(3)(形)(耳、目)灵敏:眼~|耳朵~。(4)(动)使嗓音高而细:~着嗓子喊。(5)(名)(~儿)物体锐利的末端或细小的头儿:笔~儿|针~儿|刀~儿|塔~。(6)(名)(~儿)出类拔萃的人或物品:~儿货|姐妹三个里头数她是个~子。
叉读音:chā,chà,chǎ,chá[ chā ]1.叉子,一端有两个以上长齿,用以刺取物体的器具:鱼~。钢~。
2.用叉子刺取:~鱼。
3.像叉的形状。也指叉形符号:交~。打~号。