tài gēng
chún gēng
chái gēng
yuán gēng
yú gēng
yí gēng
wèng gēng
fèi gēng
rè gēng
wú gēng
fān gēng
dà gēng
jiá gēng
dàn gēng
mào gēng
mǎo gēng
cài gēng
chí gēng
chéng gēng
jīng gēng
shàn gēng
diào gēng
lí gēng
jiá gēng
fǔ gēng
nián gēng
xuè gēng
chén gēng
yā gēng
chuò gēng
tóu gēng
fēn gēng
fàn gēng
dòu gēng
zì gēng
piáo gēng
cán gēng
lóng gēng
chǎn gēng
ròu gēng
bào gēng
tiáo gēng
tài gēng
shé gēng
chén gēng
pèi gēng
yú gēng
bù gēng
shí gēng
hù gēng
xù gēng
tiáo gēng
xíng gēng
lù gēng
xiāo gēng
sā gēng
chún gēng
yáng gēng
zhǎ gēng
chǐ gēng
hé gēng
《史记•楚元王世家》:“始高祖微时,尝辟事,时时与宾客过巨嫂食。嫂厌叔,叔与客来,嫂详为羹尽,栎釜,宾客以故去。已而视釜中尚(.好工具)有羹,高祖由此怨其嫂。及高祖为帝,封昆弟,而伯子独不得封。太上皇以为言,高祖曰:‘某非忘封之也,为其母不长者耳。’于是乃封其子信为羹颉侯。”后因称嫂为“戛羹”。
⒈ 后因称嫂为“戛羹”。
引《史记·楚元王世家》:“始高祖微时,尝辟事,时时与宾客过巨嫂食。嫂厌叔,叔与客来,嫂详为羹尽,櫟釜,宾客以故去。已而视釜中尚有羹, 高祖由此怨其嫂。及高祖为帝,封昆弟,而伯子独不得封。太上皇以为言, 高祖曰:‘某非忘封之也,为其母不长者耳。’於是乃封其子信为羹頡侯。”
宋胡继宗《书言故事·兄弟》:“常谈谓嫂曰戛羹。”