xíng gēng
bù gēng
zì gēng
chuò gēng
chén gēng
chǐ gēng
chéng gēng
chái gēng
wú gēng
fàn gēng
chún gēng
tài gēng
fǔ gēng
cài gēng
ròu gēng
tiáo gēng
fèi gēng
lí gēng
jīng gēng
chí gēng
sā gēng
yuán gēng
chún gēng
shé gēng
lóng gēng
shàn gēng
lù gēng
chén gēng
mǎo gēng
bào gēng
dàn gēng
fēn gēng
shí gēng
yáng gēng
yí gēng
nián gēng
xíng gēng
xiāo gēng
xuè gēng
tóu gēng
diào gēng
yā gēng
mào gēng
jiá gēng
chǎn gēng
yú gēng
jiá gēng
tài gēng
dà gēng
pèi gēng
yú gēng
piáo gēng
tiáo gēng
hù gēng
cán gēng
rè gēng
xù gēng
zhǎ gēng
wèng gēng
hé gēng
fān gēng
dòu gēng
⒈ 古祭祀时盛在铏器中的调以五味的羹。
引《周礼·天官·亨人》:“祭祀,共大羹、鉶羹。宾客亦如之。”
贾公彦疏:“云‘鉶羹’者,皆是陪鼎膷肿膮,牛用藿,羊用苦,豕用薇,调以五味,盛之於鉶器,即谓之鉶羹。”
《乐府诗集·郊庙歌辞十二·周宗庙乐府舞辞》:“振其鼗鼓,洁以鉶羹。”
清毛奇龄《辨定祭礼通俗谱》卷三:“又将鼎肉入之小鼎,而和菜作羹,所谓鉶羹也。”
将调和五味的羹盛于铏中。