jí gǔ
bī gǔ
jīn gǔ
bù gǔ
kǎo gǔ
shùn gǔ
yàn gǔ
zhèn gǔ
jiàn gǔ
kāi gǔ
gǎ gǔ
wǔ gǔ
shèng gǔ
jìn gǔ
měng gǔ
biē gǔ
lì gǔ
bó gǔ
pán gǔ
mó gǔ
yuán gǔ
zhōng gǔ
hóng gǔ
qióng gǔ
dà gǔ
dù gǔ
wǎng gǔ
zhí gǔ
huāng gǔ
zhā gǔ
chóu gǔ
jìn gǔ
mài gǔ
zhào gǔ
gèn gǔ
tōng gǔ
shuō gǔ
dǔ gǔ
yǐn gǔ
shì gǔ
yuǎn gǔ
wàn gǔ
jī gǔ
zì gǔ
zhōng gǔ
lú gǔ
nǚ gǔ
xià gǔ
xī gǔ
guān gǔ
lì gǔ
qí gǔ
xiá gǔ
miǎo gǔ
cháng gǔ
lǜ gǔ
sī gǔ
xiū gǔ
fù gǔ
miào gǔ
kàng gǔ
fǔ gǔ
lǎn gǔ
jiǎn gǔ
hún gǔ
dàn gǔ
guàn gǔ
lǐ gǔ
cháng gǔ
lì gǔ
fān gǔ
xī gǔ
jiǎng gǔ
jī gǔ
dǎo gǔ
xióng gǔ
mù gǔ
fàng gǔ
shàng gǔ
tài gǔ
zhì gǔ
zhēn gǔ
shī gǔ
bàn gǔ
fǎng gǔ
qiú gǔ
chōng gǔ
liè gǔ
yùn gǔ
fǎ gǔ
suì gǔ
qī gǔ
cāng gǔ
pán gǔ
shǒu gǔ
fǎn gǔ
tài gǔ
suì gǔ
piě gǔ
kuàng gǔ
sān gǔ
qián gǔ
ào gǔ
xiān gǔ
jù gǔ
hào gǔ
shàng gǔ
dào gǔ
dí gǔ
yǒng gǔ
nì gǔ
tè gǔ
fǎng gǔ
fǎng gǔ
zuò gǔ
huáng gǔ
lóng gǔ
huái gǔ
nǐ gǔ
nǎng gǔ
pǔ gǔ
yǒu gǔ
dá gǔ
rěn gǔ
xíng gǔ
chún gǔ
xiū gǔ
mó gǔ
dān gǔ
zhì gǔ
xué gǔ
gá gǔ
qīng gǔ
tǔ gǔ
lái gǔ
dài gǔ
qiān gǔ
fāng gǔ
tán gǔ
qú gǔ
chún gǔ
wàn gǔ
chū gǔ
kuàng gǔ
mù gǔ
zhì gǔ
chóu gǔ
diào gǔ
jiǒng gǔ
gāo gǔ
yuān gǔ
⒈ 谓以隶书考校写定古篆文。
引《书序》:“至鲁共王,好治宫室,坏孔子旧宅,以广其居,於壁中得先人所藏古文虞、夏、商、周之书及《传》、《论语》、《孝经》,皆科斗文字……科斗书废已久,时人无能知者,以所闻伏生之书,考论文义,定其可知者为隶古定,更以竹简写之。”
陆德明释文:“谓用隶书写古文。”
孔颖达疏:“言隶古者,正谓就古文体而从隶定之,存古为可慕,以隶为可识,故曰隶古,以虽隶而犹古。”
宋赵彦卫《云麓漫钞》卷十:“自安国变隶古,后人不復见古文,时於《史记》见之。”
一说,指隶书与科斗古文。 宋陆游《老学庵笔记》卷三:“孔安国《尚书序》言:‘为隶古定,更以竹简写之。’隶为隶书,古为科斗。盖前一简作科斗,后一简作隶书,释之以便读诵。近有善隶者,輒自谓所书为隶古,可笑也。”
隶lì(1)(名)附属:~属。(2)(名)旧社会里地位低下被奴役的人:奴~|仆~。(3)(名)衙役:皂~|~卒。(4)(名)汉字形体的一种:~书|~体|汉~。
古读音:gǔ古gǔ(1)(名)古代(跟‘今’相对):太~|厚今薄~。(2)(形)经历多年的:~画|这座庙~得很。(3)(名)古体诗:五~|七~。(4)(Gǔ)姓。