shang xu
shàng yáng
shàng ěr
shàng zuǒ
shàng kě
shàng fǔ
shàng yǐ
shàng nián
shàng yáng
shàng zì
shàng qīng
shàng shí
shàng xuán
shàng gé
shàng fāng
shàng fú
shàng yǒu
shàng ān
shàng wù
shàng guān
shàng hǎo
shàng wǔ
shàng kǒu
shàng gǔ
shàng fǔ
shàng wéi
shàng yòu
shàng wén
shàng qiě
shàng qì
shàng zhì
shàng tóng
shàng wèi
shàng jiā
shàng shū
shàng rán
shàng yóu
shàng xíng
shàng bái
shàng cún
shang xu
shàng shū
hóng gǔ
nì gǔ
dù gǔ
lǎn gǔ
pán gǔ
jīn gǔ
dà gǔ
fǔ gǔ
gǎ gǔ
kāi gǔ
fāng gǔ
jiǒng gǔ
fǎng gǔ
nǎng gǔ
dào gǔ
yǐn gǔ
jī gǔ
wàn gǔ
jìn gǔ
sī gǔ
kǎo gǔ
dí gǔ
qián gǔ
dàn gǔ
xiū gǔ
fù gǔ
lì gǔ
bī gǔ
bù gǔ
chóu gǔ
kuàng gǔ
shàng gǔ
mù gǔ
yǒng gǔ
jiàn gǔ
fǎ gǔ
kàng gǔ
lóng gǔ
suì gǔ
jiǎng gǔ
jī gǔ
zhì gǔ
zhēn gǔ
cāng gǔ
chún gǔ
cháng gǔ
zhā gǔ
bàn gǔ
yuān gǔ
zuò gǔ
lái gǔ
bó gǔ
lì gǔ
shǒu gǔ
dǔ gǔ
hào gǔ
tǔ gǔ
hún gǔ
zì gǔ
zhōng gǔ
qī gǔ
nǚ gǔ
zhí gǔ
chōng gǔ
xī gǔ
mù gǔ
liè gǔ
diào gǔ
fǎn gǔ
xiān gǔ
qú gǔ
ào gǔ
lǐ gǔ
xué gǔ
chún gǔ
fàng gǔ
zhì gǔ
mó gǔ
zhào gǔ
tài gǔ
sān gǔ
pán gǔ
gāo gǔ
qióng gǔ
shùn gǔ
yàn gǔ
zhì gǔ
gá gǔ
qiú gǔ
fǎng gǔ
piě gǔ
pǔ gǔ
guàn gǔ
wǎng gǔ
suì gǔ
shī gǔ
dān gǔ
yùn gǔ
xī gǔ
jiǎn gǔ
chóu gǔ
yuán gǔ
xiū gǔ
biē gǔ
shì gǔ
fǎng gǔ
shàng gǔ
jìn gǔ
xióng gǔ
tài gǔ
miǎo gǔ
cháng gǔ
dǎo gǔ
fān gǔ
huáng gǔ
kuàng gǔ
yuǎn gǔ
dài gǔ
huái gǔ
tōng gǔ
huāng gǔ
xiá gǔ
zhèn gǔ
chū gǔ
zhōng gǔ
mài gǔ
mó gǔ
lì gǔ
tè gǔ
qí gǔ
gèn gǔ
wǔ gǔ
wàn gǔ
shèng gǔ
jù gǔ
jí gǔ
nǐ gǔ
lú gǔ
qiān gǔ
yǒu gǔ
rěn gǔ
dá gǔ
tán gǔ
měng gǔ
lǜ gǔ
xíng gǔ
shuō gǔ
miào gǔ
guān gǔ
xià gǔ
qīng gǔ
尚古shànggǔ
(1) 好古
英archaism⒈ 上古。
引《史记·十二诸侯年表序》:“吕不韦者, 秦庄襄王相,亦上观尚古,删拾《春秋》,集六国时事,以为八览、六论、十二纪,为《吕氏春秋》。”
⒉ 崇尚古制,推崇古道。
引《新唐书·文艺传中·萧颖士》:“颖士数称班彪、皇甫謐 ……能尚古。”
1. 还(
),仍然:尚小。尚未。尚不可知。2. 尊崇,注重:尚武。尚贤(a.崇尚贤人;b.《墨子》篇名,内容阐述墨子的一种政治主张)。
3. 社会上共同遵从的风俗、习惯等:风尚。时尚。
4. 矜夸,自负:自尚其功。
5. 古,久远:“故乐之所由来者尚矣,非独为一世之所造也”。
6. 庶几,差不多:尚飨(希望死者来享用祭品之意)。
7. 姓。
古读音:gǔ古gǔ(1)(名)古代(跟‘今’相对):太~|厚今薄~。(2)(形)经历多年的:~画|这座庙~得很。(3)(名)古体诗:五~|七~。(4)(Gǔ)姓。