yín qióng
yín duàn
yín sòng
yín gǎo
yín shēng
yín dēng
yín jiān
yín zhóu
yín wán
yín jiào
yín shí
yín qióng
yín chàng
yín bài
yín guān
yín hǒu
yín qiè
yín xiě
yín sòng
yín míng
yín xí
yín yín
yín yǒng
yín biān
yín xīng
yín xiào
yín wèi
yín tà
yín shēn
yín jí
yín é
yín gē
yín jiān
yín ōu
yín jiāng
yín qióng
yín gǔ
yín xiǎng
yín náo
yín wán
yín zhòu
yín yǒng
yín nòng
yín chuāng
yín zhài
yín niǎo
yín xiǎng
yín xiù
yín fēng
yín shǎng
yín méng
yín hún
yín bǐ
yín cháo
sè jiào
chàng jiào
chàng jiào
hū jiào
hān jiào
jí jiào
háo jiào
kuáng jiào
jī jiào
guǎn jiào
hǎn jiào
yín jiào
jīng jiào
xiāo jiào
háo jiào
āi jiào
háo jiào
háo jiào
huān jiào
xiào jiào
ài jiào
huān jiào
tí jiào
luàn jiào
zào jiào
zhàn jiào
sī jiào
dà jiào
míng jiào
rǎng jiào
biàn jiào
huān jiào
jiān jiào
shān jiào
guō jiào
jué jiào
cǎn jiào
zhǔ jiào
hǒu jiào
chì jiào
jué jiào
⒈ 鸣叫。
引南朝梁伏挺《致徐勉书》:“凉野寂寞,寒虫吟叫。”
鲁迅《呐喊·鸭的喜剧》:“房里,草间,树上,都有昆虫吟叫。”
⒉ 指有节奏的叫卖声。
引宋孟元老《东京梦华录·天晓诸人入市》:“更有御街州桥至南内前趂朝卖药及饮食者,吟叫百端。”
元吴渭《月泉吟社诗·戴东老》:“谁家子女群喧笑,竞学卖花吟叫声。”
⒊ 指模仿叫卖声的口技。
引宋高承《事物纪原·博弈嬉戏·吟叫》:“京师凡卖一物,必有声韵,其吟哦俱不同,故市人採其声调,閒以词章,以为戏乐也。今盛行於世,又谓之吟叫也。”
吟yín(1)(动)吟咏:~诗|~颂|~唱。(2)(名)古典诗歌的一种名称:《秦妇~》。
叫读音:jiào叫jiào(1)(动)(本义)人或动物的发音器官发出较大的声音;表示某种情绪、感觉或欲望:鸡~|拍手~好|大~一声。(2)(动)招呼;呼唤:外面有人~你|电话~通了。(3)(动)雇(车)等;在饭馆吃饭时;把要买的饭菜告诉饭馆服务员;买煤、炭等并请售货人往家里送。(4)(动)(名称)是;称为:这~不锈钢|你怎么称呼?……我~王勇。(5)〈方〉雄性的(某些家畜和家禽):~驴|~鸡。叫jiào(1)(动)使;命令:~他早点回去|要~穷山变富山。(2)(动)容许或听任:他不~去;我就不去。(3)(介)被:他~雨淋了|你把窗户打开点儿;别~煤气熏着。