chàng bái
chàng jīng
chàng jí
chàng xí
chàng yán
chàng lǜ
chàng yún
chàng shēn
chàng yú
chàng míng
chàng ruò
chàng háo
chàng yuè
chàng chóu
chàng shǒu
chàng rě
chàng zào
chàng sà
chàng yóu
chàng kǒu
chàng dào
chàng pàn
chàng chóu
chàng luàn
chàng hē
chàng xì
chàng shàn
chàng shuāi
chàng zhēn
chàng gōng
chàng lǐ
chàng hào
chàng jiào
chàng hè
chàng hū
chàng zōu
chàng tàn
chàng yǎn
chàng xiān
chàng shǐ
chàng sòng
chàng hǒu
chàng dǎo
chàng suí
chàng míng
chàng yáng
chàng kǎi
chàng gē
chàng lǐ
chàng chén
chàng yú
chàng lòu
chàng shū
chàng mǎo
chàng huàn
chàng zhuàn
chàng tóu
chàng duàn
chàng yǐn
chàng xiǎo
chàng dào
chàng cí
chàng cí
chàng běn
chàng jī
chàng dì
chàng shǒu
chàng yì
chàng niàn
chàng shī
chàng piān
chàng hùn
chàng yín
chàng qiāng
chàng nuò
chàng chóu
chàng mén
chàng yì
chàng bài
chàng shēng
chàng móu
chàng yǐng
chàng hǎo
chàng gōng
hū jiào
huān jiào
huān jiào
háo jiào
sè jiào
biàn jiào
jué jiào
luàn jiào
jí jiào
chàng jiào
āi jiào
cǎn jiào
háo jiào
háo jiào
yín jiào
sī jiào
ài jiào
chì jiào
jué jiào
háo jiào
míng jiào
zào jiào
guǎn jiào
shān jiào
hǎn jiào
huān jiào
guō jiào
jīng jiào
hān jiào
zhàn jiào
tí jiào
jiān jiào
dà jiào
hǒu jiào
rǎng jiào
xiāo jiào
chàng jiào
jī jiào
kuáng jiào
xiào jiào
zhǔ jiào
⒈ 大声呼叫。
引宋苏轼《奏劾巡铺内臣陈慥》:“贡院今月三日,据巡铺官捉到怀挟进士共三人,依条扶出,逐次,巡铺官并令兵士高声唱叫。”
元无名氏《货郎旦》第一折:“你若不还他礼,他要唱叫起来,就不像体面了。”
元杨暹《刘行首》第二折:“走将来唱叫麄豪,口不住絮絮叨叨。”
元李行道《灰阑记》楔子:“母亲,似这等唱叫,几时是了,不如将女孩儿嫁与马员外去罢!”
⒉ 宋代民间曲艺的一种歌唱形式。
引宋灌圃耐得翁《都城纪胜·瓦舍众伎》:“唱叫,小唱。谓执板唱慢曲,曲破大率重起轻杀。”
高声叫喊,吵闹。
唱chàng(1)(动)口中发出(乐音);依照乐律发出声音:~歌|演~。(2)(动)大声叫:鸡~三遍。(3)(名)(~儿)歌曲;唱词:小~。(4)姓。
叫读音:jiào叫jiào(1)(动)(本义)人或动物的发音器官发出较大的声音;表示某种情绪、感觉或欲望:鸡~|拍手~好|大~一声。(2)(动)招呼;呼唤:外面有人~你|电话~通了。(3)(动)雇(车)等;在饭馆吃饭时;把要买的饭菜告诉饭馆服务员;买煤、炭等并请售货人往家里送。(4)(动)(名称)是;称为:这~不锈钢|你怎么称呼?……我~王勇。(5)〈方〉雄性的(某些家畜和家禽):~驴|~鸡。叫jiào(1)(动)使;命令:~他早点回去|要~穷山变富山。(2)(动)容许或听任:他不~去;我就不去。(3)(介)被:他~雨淋了|你把窗户打开点儿;别~煤气熏着。