chǐ tí
chǐ mài
chǐ zi
chǐ mò
chǐ fú
chǐ hán
chǐ bā
chǐ jiān
chǐ jiān
chǐ lǐ
chǐ xuě
chǐ tí
chǐ cùn
chǐ bì
chǐ gǔ
chǐ kǒu
chǐ yī
chǐ jìn
chǐ chǔ
chǐ chuí
chǐ jí
chǐ guō
chǐ dì
chǐ huò
chǐ fāng
chǐ èr
chǐ rèn
chǐ zhōng
chǐ zé
chǐ tou
chǐ hàn
chǐ bīng
chǐ wǔ
chǐ biǎo
chǐ mù
chǐ guǐ
chǐ bù
chǐ dù
chǐ jǐng
chǐ dú
chǐ jǐn
chǐ yù
chǐ mǎ
chǐ bō
chǐ tú
chǐ shū
chǐ zhào
chǐ niè
chǐ tiě
chǐ chuí
chǐ yàn
chǐ tǔ
chǐ bàn
chǐ dāo
chǐ shū
chǐ zhái
chǐ chuán
chǐ zǔ
chǐ sù
chǐ bǎn
chǐ jiǎn
chǐ zhǐ
chǐ shéng
chǐ shuǐ
chǐ bó
⒈ 一尺五寸。极言离高处距离近。
引唐杜甫《赠韦七赞善》诗“时论同归尺五天”自注:“俚谚曰:‘城南韦杜,去天尺五。’”
宋吕渭老《满路花·同柳仲修在赵屯》词:“星娥尺五,佳约误当年。”
清黄景仁《少年行》:“太白高高天尺五,宝刀明月共辉光。”
一尺五寸。形容距离很近。
1. 中国市制长度单位(亦称“市尺”。一尺等于十寸。西汉时一尺等于0.231米,今三尺等于一米):尺素(a.一尺长的白绢,借指小画幅;b.书信)。尺短寸长。尺牍。
2. 量长度的器具:竹尺。
3. 像尺的东西:铁尺。仿尺。戒尺。
4. 形容微少或短小:尺布。咫尺天涯。
五读音:wǔ五wǔ(1)(数)四加一后所得。(2)我国民族音乐音阶上的一级;乐谱上用做记音符号。相当于简谱的“6”。参看〔工尺〕。