chǐ hán
chǐ lǐ
chǐ tǔ
chǐ jìn
chǐ jǐn
chǐ dú
chǐ shuǐ
chǐ chuán
chǐ zhào
chǐ xuě
chǐ yī
chǐ zhǐ
chǐ bā
chǐ tú
chǐ tí
chǐ mù
chǐ sù
chǐ shéng
chǐ wǔ
chǐ bàn
chǐ mǎ
chǐ shū
chǐ chǔ
chǐ bō
chǐ dāo
chǐ bǎn
chǐ dì
chǐ tiě
chǐ bì
chǐ zǔ
chǐ tí
chǐ bó
chǐ guō
chǐ mò
chǐ kǒu
chǐ dù
chǐ zé
chǐ jiǎn
chǐ fāng
chǐ huò
chǐ zhái
chǐ jiān
chǐ mài
chǐ zhōng
chǐ zi
chǐ guǐ
chǐ chuí
chǐ bīng
chǐ niè
chǐ èr
chǐ jiān
chǐ tou
chǐ bù
chǐ fú
chǐ rèn
chǐ biǎo
chǐ jí
chǐ gǔ
chǐ jǐng
chǐ yàn
chǐ yù
chǐ hàn
chǐ chuí
chǐ cùn
chǐ shū
⒈ 长尺许的蘖枝。
引北齐刘昼《新论·韬光》:“路侧之榆,樵人採其条,匠者伐其柯,餘有尺蘖,而为行人所折者,非与人有讎也,然而致寇者,形不隐也。”
1. 中国市制长度单位(亦称“市尺”。一尺等于十寸。西汉时一尺等于0.231米,今三尺等于一米):尺素(a.一尺长的白绢,借指小画幅;b.书信)。尺短寸长。尺牍。
2. 量长度的器具:竹尺。
3. 像尺的东西:铁尺。仿尺。戒尺。
4. 形容微少或短小:尺布。咫尺天涯。
蘖读音:niè蘖niè(名)树木砍去后又长出来的新芽;泛指植物由茎的基部长出的分枝。