chǐ dù
chǐ jìn
chǐ tí
chǐ niè
chǐ dāo
chǐ hàn
chǐ kǒu
chǐ èr
chǐ bù
chǐ zǔ
chǐ zhōng
chǐ jiān
chǐ jiān
chǐ zhào
chǐ fāng
chǐ mò
chǐ mài
chǐ zé
chǐ guǐ
chǐ xuě
chǐ chuí
chǐ sù
chǐ guō
chǐ bā
chǐ bō
chǐ jǐng
chǐ jiǎn
chǐ bīng
chǐ tǔ
chǐ shū
chǐ bó
chǐ shéng
chǐ yàn
chǐ biǎo
chǐ zhái
chǐ shū
chǐ fú
chǐ mǎ
chǐ gǔ
chǐ tí
chǐ yù
chǐ hán
chǐ bàn
chǐ chuán
chǐ chuí
chǐ zi
chǐ cùn
chǐ jí
chǐ zhǐ
chǐ bì
chǐ tou
chǐ dì
chǐ jǐn
chǐ tú
chǐ rèn
chǐ huò
chǐ lǐ
chǐ chǔ
chǐ yī
chǐ wǔ
chǐ bǎn
chǐ mù
chǐ dú
chǐ tiě
chǐ shuǐ
⒈ 信函。
引宋陈亮《复陆伯寿书》:“方图专驰尺楮上庆,遂成先辱,惶恐不可言。”
《好逑传》第十三回:“今过老先生乃不得已,只得亲修尺楮,并不腆之仪,以代伐柯。”
⒉ 指篇幅短小的文字。
引清百一居士《壶天录》卷中:“庸人俗耳,见当世富贵崇高声名赫赫者,莫不震而惊之,仰而慕之,皆欲得其尺楮寸笺,以为閭里光。”
1. 中国市制长度单位(亦称“市尺”。一尺等于十寸。西汉时一尺等于0.231米,今三尺等于一米):尺素(a.一尺长的白绢,借指小画幅;b.书信)。尺短寸长。尺牍。
2. 量长度的器具:竹尺。
3. 像尺的东西:铁尺。仿尺。戒尺。
4. 形容微少或短小:尺布。咫尺天涯。
楮读音:chǔ楮chǔ(1)(名)构树。 (2)(名)〈文〉纸的代称(古代用构树皮造纸)