miǎo mián
miǎo chōng
miǎo nián
miǎo miǎo
miǎo màn
miǎo shì
miǎo hū
miǎo shēn
miǎo mián
miǎo cú
miǎo suì
miǎo yīn
miǎo jiǎn
miǎo nì
miǎo máng
miǎo mèi
miǎo xiǎo
miǎo mò
miǎo mò
miǎo sī
miǎo shǎo
miǎo rán
miǎo báo
miǎo máng
miǎo gōng
miǎo wēi
miǎo míng
miǎo fēng
miǎo màn
miǎo zhì
miǎo dí
miǎo miǎo
miǎo bǒ
miǎo zhǐ
miǎo mó
miǎo mǎng
miǎo jué
miǎo zhì
miǎo miǎo
miǎo mò
miǎo lüè
miǎo jìn
miǎo shēng
miǎo lùn
miǎo guài
miǎo shì
jī gōng
fěi gōng
fǎn gōng
fǔ gōng
bèi gōng
wēi gōng
qū gōng
jū gōng
kè gōng
zé gōng
jí gōng
fǔ gōng
jú gōng
jìng gōng
zhī gōng
shù gōng
zhèng gōng
zhèn gōng
yù gōng
shù gōng
chǔ gōng
miǎo gōng
bēi gōng
zì gōng
liǎn gōng
báo gōng
dǎ gōng
cí gōng
jǐn gōng
chì gōng
miǎo gōng
chì gōng
luǒ gōng
jū gōng
fǎn gōng
zhì gōng
piān gōng
jú gōng
cuò gōng
wǒ gōng
sī gōng
tuō gōng
shén gōng
qǔ gōng
zhí gōng
shěng gōng
jiàn gōng
wān gōng
fén gōng
yí gōng
shé gōng
guì gōng
shèng gōng
cè gōng
luǒ gōng
wáng gōng
⒈ 旧时帝后自称之词。
引《魏书·北海王详传》:“祚属眇躬,言及斯事,临纸惭恨,惋慨兼深。”
唐武则天《唐享昊天乐章》之四:“菲德承光顾,禎符萃眇躬。”
宋苏轼《赐正义大夫同知枢密院事安焘乞退不允批答口宣》:“卿被遇先帝,勤劳有年,逮於眇躬,倚注弥重。”
明吾丘瑞《运甓记·官诰荣封》:“朕以眇躬,谬应大寳,方居襁褓,遽遘閔凶,羣小窥朝,元兇干纪。”
眇miǎo(1)(形)瞎了一只眼睛;后也指瞎了双眼。(2)(形)微小;细小。
躬读音:gōng躬gōng(1)(副)自身;亲自。(2)(动)弯下(身子):~身下拜。