qià yuàn
qià qià
qià gòu
qià shú
qià xī
qià qìng
qià zhe
qià tōng
qià bǐ
qià yìng
qià hàn
qià bó
qià huān
qià chàng
qià huān
qià tán
qià zuò
qià kè
qià yǒu
qià mù
qià lǎn
qià bàn
qià shí
qià rùn
qià jiā
qià sè
qià shú
qià huà
qià shǎng
qià píng
qià zú
qià shāng
qià tóng
qià wén
qià yuè
qià hé
qià yì
qià rú
qià pǔ
qià zòu
qià xī
qià jīn
qià rén
shuān tōng
wǔ tòng
chuān tōng
yā tōng
pū tōng
hé tōng
bó tōng
pēng tōng
kāi tōng
jiǔ tōng
chuàn tōng
bā tōng
dǎi tōng
gòng tōng
xiāng tōng
hù tōng
qián tōng
mì tōng
guān tōng
cū tōng
jiāo tōng
yín tōng
líng tōng
shēn tōng
quán tōng
yùn tōng
zhōng tōng
zhōu tōng
bàng tōng
wén tōng
mǎ tōng
kuò tōng
wú tōng
hùn tōng
chù tōng
huà tōng
guàn tōng
gǎn tōng
míng tōng
chàng tōng
yōu tōng
biàn tōng
pǔ tōng
hǎi tōng
yuán tōng
dǎ tòng
lù tōng
bó tōng
chī tōng
yuán tōng
xíng tōng
jiào tōng
ān tōng
liù tōng
qīng tōng
diào tōng
wú tōng
huì tōng
shāng tōng
jīn tōng
lì tōng
yīn tōng
yī tōng
gāi tōng
zhí tōng
gāi tōng
jiān tōng
jiǎng tōng
huì tōng
gòng tōng
mìng tōng
tà tōng
hóng tōng
shū tōng
míng tōng
sì tòng
qiàn tōng
gōu tōng
hóng tōng
dèng tōng
liú tōng
sù tōng
qià tōng
pū tōng
chàng tōng
gōu tōng
gōu tōng
quán tōng
qiú tōng
qīn tōng
chē tōng
qiáng tōng
shén tōng
shàng tōng
qióng tōng
zhǐ tōng
lüè tōng
róng tōng
guàn tōng
míng tōng
yān tōng
gōu tōng
líng tōng
jū tōng
cū tōng
kuān tōng
huì tōng
kǎ tōng
yī tōng
jiān tōng
méng tōng
héng tōng
bàn tōng
kè tōng
zhī tōng
gòu tōng
mǎi tōng
biàn tōng
hǔ tōng
hé tōng
dì tōng
sān tòng
jiē tōng
hóng tōng
hū tōng
dá tōng
jīng tōng
pū tōng
biàn tōng
lián tōng
hēng tōng
shèng tōng
dà tōng
bù tōng
páng tōng
⒈ 普遍。
引《晋书·王导传》:“庠序设,五教明,德化洽通。”
⒉ 通达;贯通。
引晋葛洪《抱朴子·用刑》:“昔魏世数议此事,诸硕儒达学,洽通殷理者,咸谓宜復肉刑,而意异者駮之,皆不合也。”
唐李德裕《黠戛斯朝贡图传序》:“条贯周备,文理洽通。”
范文澜蔡美彪等《中国通史》第二编第三章第十一节:“《汉书》前半部多取《史记》,后半部多本《后传》, 班固用力处在于博采群书所长,加以精确的考核,首尾洽通,创立断代的新体。”
洽qià
(1)(形)和睦;相互协调一致:融~。
(2)(动)接洽:~借|~妥。
(3)(形)广博;周遍:博识~闻。
洽hé
(1)(名)地名:洽(hé)川,位于陕西省合阳县洽川镇
通读音:tōng,tòng[ tōng ]1.没有堵塞,可以穿过:管子是~的。山洞快要打~了。这个主意行得~。
2.用工具戳,使不堵塞:用通条~炉子。
3.有路达到:四~八达。火车直~北京。
4.连接;相来往:沟~。串~。私~。~商。互~有无。
5.传达;使知道:~知。~报。~个电话。
6.了解;懂得:~晓。精~业务。粗~文墨。不~人情。他~三国文字。
7.指精通某一方面的人:日本~。万事~。
8.通顺:文章写得不~。
9.普通;一般:~常。~病。~例。~称。
10.姓。