pǔ yàn
pǔ zhào
pǔ nǎi
pǔ huà
pǔ ēn
pǔ tún
pǔ cún
pǔ jiā
pǔ fàn
pǔ lǜ
pǔ xiǎo
pǔ tóng
pǔ yào
pǔ shī
pǔ tiān
pǔ nào
pǔ lài
pǔ ěr
pǔ bó
pǔ chá
pǔ chá
pǔ jiàn
pǔ guǎng
pǔ fǎ
pǔ fù
pǔ qǐng
pǔ gào
pǔ xuǎn
pǔ ěr
pǔ jiā
pǔ dù
pǔ tōng
pǔ qià
pǔ luò
pǔ xìn
pǔ tè
pǔ biàn
pǔ xián
pǔ biàn
pǔ kè
pǔ mén
pǔ qín
pǔ kuài
pǔ dì
pǔ jiào
pǔ jí
pǔ cè
pǔ jìn
pǔ luó
pǔ dù
pǔ tuó
pǔ jì
pǔ zhāo
míng tōng
líng tōng
qīng tōng
páng tōng
hóng tōng
yín tōng
róng tōng
míng tōng
yī tōng
jiē tōng
dǎi tōng
chàng tōng
yīn tōng
kāi tōng
pǔ tōng
jiāo tōng
dà tōng
bàn tōng
pū tōng
yùn tōng
gōu tōng
chuàn tōng
liú tōng
zhōu tōng
dì tōng
chàng tōng
diào tōng
guàn tōng
gòu tōng
wén tōng
pū tōng
lì tōng
huì tōng
qióng tōng
gòng tōng
cū tōng
biàn tōng
mǎi tōng
guān tōng
dèng tōng
shēn tōng
míng tōng
gōu tōng
hé tōng
zhí tōng
pēng tōng
biàn tōng
yuán tōng
kǎ tōng
dá tōng
wú tōng
bā tōng
hū tōng
dǎ tòng
xiāng tōng
gǎn tōng
héng tōng
líng tōng
jiān tōng
qià tōng
zhōng tōng
sì tòng
guàn tōng
shèng tōng
lián tōng
gòng tōng
huà tōng
yā tōng
biàn tōng
gāi tōng
jiān tōng
shén tōng
kuò tōng
méng tōng
jiǎng tōng
gōu tōng
qiú tōng
liù tōng
jīng tōng
wú tōng
bó tōng
bàng tōng
qīn tōng
mǎ tōng
chù tōng
sù tōng
bó tōng
gōu tōng
yān tōng
wǔ tòng
chī tōng
jiǔ tōng
hù tōng
chuān tōng
lù tōng
yōu tōng
sān tòng
lüè tōng
mìng tōng
jū tōng
shū tōng
bù tōng
huì tōng
kè tōng
hēng tōng
pū tōng
huì tōng
gāi tōng
jiào tōng
shàng tōng
quán tōng
hóng tōng
yī tōng
hùn tōng
tà tōng
ān tōng
zhī tōng
mì tōng
xíng tōng
hǎi tōng
yuán tōng
shuān tōng
chē tōng
zhǐ tōng
shāng tōng
qián tōng
hé tōng
qiáng tōng
qiàn tōng
cū tōng
jīn tōng
hǔ tōng
hóng tōng
quán tōng
kuān tōng
普通pǔtōng
(1) 平常;一般
例普通人例普通科学课程英ordinary;mon(2) 普遍
英universal;general⒈ 平常的;一般的。
引萧红《回忆鲁迅先生》:“左手边的桌角上有一个带绿灯罩的台灯,那灯泡是横着装的,在上海那是极普通的台灯。”
赵树理《实干家潘永福》:“若用‘吃苦耐劳’等普通字样,是不足以说明潘永福同志这种生活风度的。”
⒉ 犹普遍。
引《儿女英雄传》第十五回:“在府城里叫了一班戏子,把那些远来的客人合本地城里关外的绅衿铺户以至坊边左右这些乡邻普通一请,一连儿热闹了三天。”
通常、一般。相对于特别或专门而言。
如:「普通教育」、「普通知识」。
普pǔ(1)(形)普遍;全面:~选|~查|~照|~天同庆。(2)(Pǔ)姓。
通读音:tōng,tòng[ tōng ]1.没有堵塞,可以穿过:管子是~的。山洞快要打~了。这个主意行得~。
2.用工具戳,使不堵塞:用通条~炉子。
3.有路达到:四~八达。火车直~北京。
4.连接;相来往:沟~。串~。私~。~商。互~有无。
5.传达;使知道:~知。~报。~个电话。
6.了解;懂得:~晓。精~业务。粗~文墨。不~人情。他~三国文字。
7.指精通某一方面的人:日本~。万事~。
8.通顺:文章写得不~。
9.普通;一般:~常。~病。~例。~称。
10.姓。