yī cuì
yī zhào
yī zhàng
yī kào
yī cì
yī xī
yī yǔn
yī jiē
yī cóng
yī xún
yī chán
yī lì
yī liú
yī pí
yī bàng
yī píng
yī chú
yī wéi
yī nì
yī fù
yī cháng
yī jiǎ
yī cún
yī fǎng
yī shí
yī rán
yī fó
yī xī
yī xìn
yī cóng
yī fěi
yī jiù
yī fǎ
yī shě
yī mǔ
yī lài
yī guī
yī tōng
yī dài
yī yǒng
yī fù
yī guī
yī tuō
yī lèi
yī wēi
yī fēng
yī bì
yī shùn
yī xīn
yī chéng
yī hù
yī huái
yī liàn
yī qī
yī yuán
yī lài
yī xī
yī de
yī liàn
yī fù
yī mó
yī rén
yī yuán
yī hé
yī jù
yī yī
yī fàng
yī yǐn
yī wéi
yīn tōng
qià tōng
jiào tōng
hū tōng
shēn tōng
biàn tōng
wǔ tòng
cū tōng
quán tōng
yín tōng
mǎi tōng
shū tōng
pū tōng
liú tōng
líng tōng
bā tōng
bó tōng
huì tōng
yōu tōng
chuàn tōng
chī tōng
zhī tōng
páng tōng
méng tōng
gǎn tōng
qiáng tōng
kè tōng
jiǔ tōng
mìng tōng
dèng tōng
gōu tōng
xiāng tōng
chàng tōng
jiǎng tōng
zhōu tōng
jiāo tōng
guàn tōng
pū tōng
quán tōng
lì tōng
hé tōng
jiē tōng
kuān tōng
liù tōng
dì tōng
gòu tōng
chuān tōng
qīng tōng
hóng tōng
cū tōng
kuò tōng
róng tōng
huì tōng
sì tòng
huà tōng
zhǐ tōng
gòng tōng
tà tōng
pēng tōng
gōu tōng
chàng tōng
hùn tōng
jīn tōng
biàn tōng
dà tōng
hēng tōng
qiú tōng
bàng tōng
yān tōng
zhí tōng
shāng tōng
jū tōng
hóng tōng
míng tōng
dǎ tòng
jiān tōng
dá tōng
shuān tōng
wú tōng
shàng tōng
hǔ tōng
qián tōng
bó tōng
lù tōng
diào tōng
chù tōng
míng tōng
yuán tōng
qīn tōng
yuán tōng
pū tōng
gōu tōng
biàn tōng
gāi tōng
míng tōng
yā tōng
jīng tōng
guàn tōng
yī tōng
chē tōng
gāi tōng
guān tōng
bù tōng
jiān tōng
huì tōng
dǎi tōng
shén tōng
zhōng tōng
yī tōng
ān tōng
mì tōng
qiàn tōng
qióng tōng
kāi tōng
xíng tōng
gōu tōng
hóng tōng
lián tōng
mǎ tōng
pǔ tōng
gòng tōng
hé tōng
sù tōng
hù tōng
yùn tōng
shèng tōng
wú tōng
héng tōng
wén tōng
hǎi tōng
lüè tōng
kǎ tōng
sān tòng
líng tōng
bàn tōng
⒈ 佛教语。谓有漏五通之一。指依靠药力或咒术表现出来的神通。
引宋延寿《宗镜录》卷十五:“何谓依通?约法而知。缘身而用,乘符往来,药饵灵变,此谓依通。”
明胡应麟《少室山房笔丛·双树幻钞上》:“近日禪学之弊,以觉识依通为悟明,以穿凿机缘传授为参学。”
依yī(1)(动)依靠:唇齿相~|相~为命。(2)(动)依从;同意:别人劝他;怎么也不~。(3)(介)依照;按照:~次前进|~葫芦画瓢。
通读音:tōng,tòng[ tōng ]1.没有堵塞,可以穿过:管子是~的。山洞快要打~了。这个主意行得~。
2.用工具戳,使不堵塞:用通条~炉子。
3.有路达到:四~八达。火车直~北京。
4.连接;相来往:沟~。串~。私~。~商。互~有无。
5.传达;使知道:~知。~报。~个电话。
6.了解;懂得:~晓。精~业务。粗~文墨。不~人情。他~三国文字。
7.指精通某一方面的人:日本~。万事~。
8.通顺:文章写得不~。
9.普通;一般:~常。~病。~例。~称。
10.姓。