xiāng sī
xiāng shàn
xiāng fù
xiāng jìn
xiāng lǐ
xiāng bà
xiāng jiù
xiāng fēng
xiāng chéng
xiāng lǎo
xiāng qǐng
xiāng guó
xiāng yì
xiāng yú
xiāng cóng
xiāng fāng
xiāng yòng
xiāng dǎng
xiāng cháng
xiāng bǐ
xiāng lóu
xiāng tóu
xiāng bǎo
xiāng gù
xiāng jǔ
xiāng shè
xiāng wàng
xiāng jǐng
xiāng lèi
xiāng sú
xiāng hòu
xiāng cūn
xiāng mèng
xiāng lǘ
xiāng qì
xiāng wèn
xiāng dié
xiāng pǔ
xiāng nóng
xiāng tǔ
xiāng chǎng
xiāng nán
xiāng niàn
xiāng hé
xiāng xiào
xiāng dì
xiāng huà
xiāng chén
xiāng fén
xiāng kè
xiāng bù
xiāng cí
xiāng yuán
xiāng mín
xiāng chǎn
xiāng guān
xiāng diào
xiāng zhí
xiāng yīn
xiāng bì
xiāng héng
xiāng tíng
xiāng yǐn
xiāng tuán
xiāng zǐ
xiāng bīng
xiāng hún
xiāng fū
xiāng yù
xiāng lái
xiāng chéng
xiāng yě
xiāng lín
xiāng yú
xiāng jiān
xiāng bèi
xiāng qíng
xiāng juàn
xiāng lè
xiāng mò
xiāng róng
xiāng jí
xiāng bā
xiāng jiàn
xiāng huàn
xiāng shì
xiāng zhèn
xiāng dīng
xiāng mò
xiāng jù
xiāng yì
xiāng shān
xiāng bīn
xiāng cūn
xiāng rén
xiāng pì
xiāng shú
xiāng bǎng
xiāng nián
xiāng kē
xiāng bāng
xiāng dǎo
xiāng xián
xiāng píng
xiāng rǎng
xiāng yóu
xiāng zhé
xiāng dá
xiāng gōng
xiāng yuē
xiāng jiā
xiāng xia
xiāng hù
xiāng shī
xiāng miàn
xiāng jùn
xiāng dǒng
xiāng dū
xiāng ěr
xiāng chóu
xiāng gòng
xiāng shū
xiāng tán
xiāng yè
xiāng nuó
xiāng jiàn
xiāng huì
xiāng dù
xiāng lǐ
xiāng qīn
xiāng jūn
xiāng gū
xiāng hóng
xiāng mù
xiāng xiàn
xiāng bà
xiāng shù
xiāng zhé
nǚ lǘ
jiē lǘ
jīng lǘ
zōng lǘ
biǎo lǘ
qú lǘ
lín lǘ
shì lǘ
shí lǘ
yì lǘ
dōng lǘ
pì lǘ
héng lǘ
cūn lǘ
shì lǘ
shì lǘ
jǐng lǘ
sān lǘ
bīng lǘ
yǐ lǘ
lǐ lǘ
jiù lǘ
huán lǘ
bìng lǘ
chōng lǘ
shěn lǘ
yán lǘ
fēi lǘ
bāng lǘ
qióng lǘ
xiān lǘ
wěi lǘ
tián lǘ
cháng lǘ
qióng lǘ
ná lǘ
mén lǘ
hé lǘ
yáo lǘ
yī lǘ
yǐ lǘ
jī lǘ
wěi lǘ
jiā lǘ
xiāng lǘ
zhōu lǘ
zōng lǘ
gù lǘ
fù lǘ
bǐ lǘ
lòu lǘ
shì lǘ
⒈ 亦作“鄊閭”。
⒉ 古以二十五家为闾,一万二千五百家为乡,因以“乡閭”泛指民众聚居之处。
引《管子·幼官》:“閒男女之畜,修乡閭之什伍。”
《南齐书·礼志上》:“郡县有学,乡閭立教。”
宋王安石《原教》:“夫妇者无失其为夫妇也,率是也有赏,不然则罪,乡閭之师,族酇之长。”
⒊ 家乡;故里。
引三国魏阮籍《大人先生传》:“少称乡閭,长闻邦国。”
宋曾巩《应举启》:“足跡不游於场屋,姓名不署於乡閭。”
元秦竹村《行香子·知足》曲:“壮岁乡閭,养志闲居。”
清朱彝尊《题张上舍劭竹林独坐图》诗:“十年不对乡閭竹,垞北垞南思杀人。”
清汪文桂《秋日同季弟归里和韵》:“秋深才得返鄊閭,弱弟偕行赋《遂初》。”
⒋ 乡亲;同乡。
引《后汉书·朱儁传》:“儁以孝致名,为县门下书佐,好义轻财,乡閭敬之。”
《旧唐书·高季辅传》:“丑言过行,见嗤於乡閭;忘义私昵,取摈於亲族。”
宋苏辙《巢谷传》:“予以乡閭,故幼而识之。”
明无名氏《白兔记·祭赛》:“乡閭来朝贺,社户保灾非。”
乡(1)(名)乡村(跟‘城’相对):~间|下~|城~物资。(2)(名)家乡:~音|背井离~。(3)(名)行政区划的基层单位;由县或县以下的区领导:~镇|~长。
闾读音:lǘ闾lǘ(1)(名)里巷的门:倚~而望。(2)(名)里巷;邻里:乡~|~里|~巷。(3)(名)古代二十五家为一闾。