xiāng xiàn
xiāng chǎn
xiāng bà
xiāng bāng
xiāng guó
xiāng nóng
xiāng sú
xiāng mù
xiāng tíng
xiāng dù
xiāng mò
xiāng hòu
xiāng cháng
xiāng lèi
xiāng juàn
xiāng chéng
xiāng chóu
xiāng zhèn
xiāng fén
xiāng dū
xiāng jǐng
xiāng pǔ
xiāng fù
xiāng lè
xiāng hé
xiāng bǎng
xiāng lǘ
xiāng hù
xiāng cūn
xiāng jǔ
xiāng qì
xiāng nián
xiāng rǎng
xiāng dǒng
xiāng nán
xiāng shè
xiāng lǐ
xiāng dǎng
xiāng kè
xiāng bǎo
xiāng xián
xiāng qǐng
xiāng gù
xiāng róng
xiāng kē
xiāng cóng
xiāng shú
xiāng jiàn
xiāng yòng
xiāng bù
xiāng qīn
xiāng huàn
xiāng wàng
xiāng jù
xiāng ěr
xiāng yóu
xiāng mèng
xiāng píng
xiāng huì
xiāng yīn
xiāng héng
xiāng jiàn
xiāng jùn
xiāng yù
xiāng shù
xiāng jìn
xiāng yě
xiāng gōng
xiāng nuó
xiāng miàn
xiāng mín
xiāng zhí
xiāng shān
xiāng tóu
xiāng tǔ
xiāng mò
xiāng shū
xiāng lǐ
xiāng zǐ
xiāng yè
xiāng yuán
xiāng qíng
xiāng dīng
xiāng cí
xiāng huà
xiāng guān
xiāng jiù
xiāng jūn
xiāng hóng
xiāng yì
xiāng dié
xiāng xia
xiāng yuē
xiāng lóu
xiāng zhé
xiāng xiào
xiāng bā
xiāng dì
xiāng wèn
xiāng chén
xiāng tán
xiāng yì
xiāng jiān
xiāng dǎo
xiāng shàn
xiāng yú
xiāng rén
xiāng cūn
xiāng gū
xiāng yú
xiāng bà
xiāng shī
xiāng fēng
xiāng fū
xiāng hún
xiāng gòng
xiāng chǎng
xiāng jí
xiāng bǐ
xiāng chéng
xiāng bīn
xiāng lín
xiāng niàn
xiāng lǎo
xiāng fāng
xiāng sī
xiāng shì
xiāng diào
xiāng dá
xiāng bèi
xiāng pì
xiāng zhé
xiāng tuán
xiāng yǐn
xiāng lái
xiāng bì
xiāng jiā
xiāng bīng
bāng yì
gōng yì
tián yì
jū yì
cì yì
cài yì
bài yì
yuān yì
fèng yì
qí yì
xià yì
jué yì
dū yì
bì yì
yuán yì
jiāo yì
hè yì
chì yì
sāi yì
xiàn yì
fǔ yì
xiāng yì
xī yì
xián yì
lí yì
biān yì
lǘ yì
lù yì
lòu yì
diàn yì
chǔ yì
páng yì
guō yì
qi yi
yù yì
lín yì
jī yì
fén yì
fèn yì
sī yì
qǐ yì
huáng yì
tāng yì
féi yì
jù yì
bǐ yì
yán yì
zōu yì
tōng yì
dǐng yì
kuǎi yì
dà yì
jīng yì
cūn yì
cài yì
fù yì
biāo yì
jùn yì
zhù yì
wú yì
chéng yì
jǐng yì
cán yì
wǔ yì
xiá yì
bì yì
yú yì
fú yì
qí yì
fēng yì
hù yì
lì yì
pián yì
qiān yì
ā yì
gǔ yì
jiā yì
líng yì
gù yì
fēng yì
yì yì
cí yì
fèn yì
fú yì
yān yì
⒈ 上古指乡遂的城邑。犹乡里。
引《周礼·地官·乡师》:“以司徒之大旗,致众庶而陈之,以旗物辨乡邑,而治其政令刑禁。”
郑玄注:“邑犹里也。”
孙诒让正义:“此乡邑亦犹言乡里。凡六乡五比为閭,则聚居为城邑,犹之里宰。六遂之邑为五邻聚居。 《小司徒》都鄙之邑为四井聚居也。然则辨乡邑者谓即六乡之众而辨其某乡某邑耳。”
《大戴礼记·文王官人》:“慈惠而有理者,使是掌乡邑而治父子。”
卢辩注:“乡,乡遂。邑,公邑。”
⒉ 秦汉以后多指县以下的小镇。
引《史记·樊郦滕灌列传》:“噲以相国击卢綰,破其丞相抵蓟南,定燕地凡县十八,乡邑五十一。”
汉张衡《西京赋》:“郊甸之内,乡邑殷賑。”
梁启超《新史学·史学之界说》:“夫欲求人类进化之真相,必当合人类全体而比较之,通古今文野之界而观察之,内自乡邑之法团,外至五洲之全局……何一而非客观所当取材者?”
⒊ 家乡,故里。
引《墨子·号令》:“发候,必使乡邑忠信善重士。有亲戚妻子,厚奉资之。”
三国魏曹植《白马篇》:“少小去乡邑,扬声沙漠垂。”
唐韩愈《桃源图》诗:“初来犹自念乡邑,岁久此地还成家。”
清方苞《读经解》:“而承其学者,復以教於乡邑,各自为方,不能相通。”
⒋ 同乡。
引《周书·冯迁传》:“﹝迁﹞唯以谦恭接待乡邑,人无怨者。”
《南史·王懿传》:“北土重同姓,并谓之骨肉,有远相投者,莫不竭力营赡。若有一人不至者,以为不义,不为乡邑所容。”
明李东阳《贞则堂诗》:“忆昔归夫君,君家妾乡邑。”
乡(1)(名)乡村(跟‘城’相对):~间|下~|城~物资。(2)(名)家乡:~音|背井离~。(3)(名)行政区划的基层单位;由县或县以下的区领导:~镇|~长。
邑读音:yì邑yì(1)(名)城市;城镇:城~|通都大~。(2)(名)县。