shè zhōng
shě bá
shè yuè
shè xià
shě yè
shě pín
shě mìng
shì rán
shě yǔ
shě fàng
shè jiān
shě jǐ
shè dì
shě shēng
shě shēn
shè cǎi
shè jìng
shè rén
shè cì
shě yǎn
shè shòu
shě què
shè lì
shè cáng
shě zhái
shě de
shě fá
shè qīn
shě qì
shè pīn
shě zòng
shě jìn
shè dú
shě lí
shè qù
shè cháng
shě shǒu
shè guǎn
shè yǒu
shě nì
shè diàn
shè jiǎng
shě shī
fù jiǎng
qǐ jiǎng
cháo jiǎng
chán jiǎng
zhōng jiǎng
duàn jiǎng
dōu jiǎng
yǎn jiǎng
xuán jiǎng
wǔ jiǎng
mò jiǎng
zhèng jiǎng
zhǔ jiǎng
zhāi jiǎng
chuán jiǎng
shì jiǎng
xuān jiǎng
qiū jiǎng
kāi jiǎng
fā jiǎng
kè jiǎng
xiǎo jiǎng
yán jiǎng
tán jiǎng
lǐng jiǎng
quàn jiǎng
màn jiǎng
bō jiǎng
chuàn jiǎng
fèi jiǎng
kuā jiǎng
dēng jiǎng
zhào jiǎng
lùn jiǎng
dǎ jiǎng
jìn jiǎng
tōng jiǎng
nuǎn jiǎng
shì jiǎng
sòng jiǎng
shú jiǎng
yán jiǎng
shuō jiǎng
xùn jiǎng
xiào jiǎng
sēng jiǎng
duì jiǎng
yóu jiǎng
cān jiǎng
shè jiǎng
⒈ 后因以“捨讲”为不礼敬客人的典故。
引《后汉书·朱祐传》:“祐初学长安,帝往候之, 祐不时相劳苦,而先升讲舍。后车驾幸其第,帝因笑曰:‘主人得无捨我讲乎?’”
南朝梁任昉《为范尚书让吏部封侯第一表》:“忘捨讲之尤,存诸公之费。”
1. 居住的房子:宿舍。旅舍。校舍。
2. 居住,休息:舍于山麓。
3. 谦辞,多指亲属中比自己年纪小或辈分低的:舍弟。舍侄。舍亲。
4. 古代行军一宿或三十里为一舍:退避三舍(喻对人让步)。
5. 姓。
讲读音:jiǎng讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。