shì shǐ
shì yóu
shì hòu
shì miàn
shì cè
shì cí
shì cháng
shì zhí
shì ér
shì guān
shì zhě
shì qí
shì qiè
shì jí
shì fèng
shì jī
shì jìn
shì tóng
shì wèi
shì shàn
shì yù
shì bì
shì shí
shì qīn
shì shēng
shì dú
shì lì
shì cáo
shì cóng
shì fèng
shì liè
shì chén
shì yì
shì jiān
shì yǒng
shì wèi
shì yào
shì chén
shì jiǔ
shì jiǎng
shì jiàn
shì láng
shì xíng
shì cóng
shì jiào
shì hú
shì cháo
shì nòng
shì lài
shì àn
shì rén
shì zhōng
shì qǐn
shì wèn
shì shū
shì zuò
shì yàn
shì yī
shì xué
shì jiǎng
fù jiǎng
chuán jiǎng
bō jiǎng
yán jiǎng
dōu jiǎng
jìn jiǎng
kāi jiǎng
quàn jiǎng
kè jiǎng
nuǎn jiǎng
dēng jiǎng
yóu jiǎng
lùn jiǎng
kuā jiǎng
shè jiǎng
zhào jiǎng
tōng jiǎng
chán jiǎng
xiǎo jiǎng
cháo jiǎng
yán jiǎng
duàn jiǎng
cān jiǎng
qǐ jiǎng
shuō jiǎng
fā jiǎng
lǐng jiǎng
sòng jiǎng
xùn jiǎng
mò jiǎng
duì jiǎng
xiào jiǎng
shú jiǎng
zhǔ jiǎng
xuān jiǎng
xuán jiǎng
zhèng jiǎng
dǎ jiǎng
chuàn jiǎng
tán jiǎng
fèi jiǎng
qiū jiǎng
zhōng jiǎng
wǔ jiǎng
sēng jiǎng
màn jiǎng
yǎn jiǎng
zhāi jiǎng
shì jiǎng
从师读书,听其讲学。
为皇帝或太子讲学。
[.好工具]官名。
⒈ 从师读书,听其讲学。 《后汉书·卢植传》:“少与郑玄俱事马融 ……女倡歌舞於前。
引植侍讲积年,未尝转眄, 融以是敬之。学终辞归。”
⒉ 为皇帝或太子讲学。
引《后汉书·桓郁传》:“和帝即位,富於春秋,侍中竇宪自以外戚之重,欲令少主颇涉经学……由是迁长乐少府,復入侍讲。”
《后汉书·桓荣传》:“荣尝寝病,太子朝夕遣中傅问病……后病愈,復入侍讲。”
《北史·高允传》:“殿下以臣侍讲日久,哀臣乞命耳。”
唐韩愈《韦侍讲盛山十二诗序》:“及此年, 韦侯为中书舍人,侍讲六经禁中。”
爱新觉罗·溥仪《我的前半生》第二章四:“梁鼎芬在侍讲日记里有这样一段文字:‘ 宣统九年正月初七日, 庆亲王奕劻死。’”
⒊ 官名。 汉代有此称号,以之名官则起于魏明帝。唐始置侍讲学士,其职为讲论文史以备君王顾问。 宋沿置,并设侍讲、侍读,皆由他官之有文学者兼任。 元明清则列为翰林院额定之官。又南北朝、唐、宋诸王府,亦有侍讲。
引唐张九龄《贺侍讲徧赐衣服状》:“右高力士宣称:陛下亲讲读《毛诗》,徧赐侍讲陈希烈三品兼衣物等。”
《资治通鉴·魏明帝景初三年》:“以司马懿为太傅…… 彦为散骑常侍、侍讲。”
胡三省注:“以在少帝左右,令侍讲説。侍讲之官,起乎此也。”
《宋史·职官志二》:“学士侍从有学术者为侍讲、侍读。”
明沉鲸《双珠记·僧榻传音》:“小生今年十六岁,往京应试。忝中第一名,官授侍讲。”
《二十年目睹之怪现状》第七五回:“京城里的窑姐们最粗最贱,不知怎么那一班人偏要去走动……谁知里面有三个阔客:一个是侍郎,一个是京堂,一个是侍讲。”
随师听讲,研读学业。
侍shì(动)陪伴侍候:~立。
讲读音:jiǎng讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。