shuō kuā
shuō jīng
shuō zé
shuō jiǎng
shuō huǎng
shuō jiè
shuō chēng
shuō jiàn
shuō wén
shuō huà
shuō zhī
shuō nèi
shuō shān
shuō cān
shuō shì
shuō fā
shuō hǎo
shuō zuǐ
shuō kōng
shuō tán
shuō xǐ
shuō yǐn
shuō jià
shuō shé
shuō jiē
shuō shuǎ
shuō táo
shuō yǔ
shuō cí
shuō líng
shuō kè
shuō huà
shuō méi
shuō piào
shuō zhòng
shuō bǐng
shuō tiē
shuō cí
shuō mèng
shuō biǎo
shuō tiān
shuō cuò
shuō qīn
shuō jiě
shuō gǔ
shuō dòu
shuō fú
shuō lè
shuō shù
shuō shì
shuō qíng
shuō chàng
shuō shá
shuō qín
shuō chè
shuō sòng
shuō míng
shuō hé
shuō xiào
shuō fàn
shuō bái
shuō jiào
shuō kuò
shuō kou
shuō jiàn
shuō yì
shuō chéng
shuō fēi
shuō xiào
shuō qǐ
shuō huāng
shuō běn
shuō lùn
shuō sǐ
shuō pò
shuō yán
shuō tóu
shuō diào
shuō dào
shuō shū
shuō yù
shuō lì
shuō he
shuō jì
shuō huái
shuō tīng
shuō shì
shuō bù
shuō niàn
shuō táo
shuō de
shuō lǐ
shuō xiàng
shuō kuáng
shuō yù
shuō fǎ
shuō kāi
shuō jiā
dēng jiǎng
sòng jiǎng
xùn jiǎng
chán jiǎng
kè jiǎng
fèi jiǎng
wǔ jiǎng
xuán jiǎng
shú jiǎng
yóu jiǎng
kuā jiǎng
duì jiǎng
quàn jiǎng
duàn jiǎng
fù jiǎng
shì jiǎng
dōu jiǎng
shè jiǎng
zhèng jiǎng
tán jiǎng
cān jiǎng
lùn jiǎng
shì jiǎng
lǐng jiǎng
xiào jiǎng
shuō jiǎng
zhào jiǎng
jìn jiǎng
kāi jiǎng
yǎn jiǎng
yán jiǎng
nuǎn jiǎng
sēng jiǎng
zhǔ jiǎng
xuān jiǎng
zhōng jiǎng
tōng jiǎng
yán jiǎng
bō jiǎng
mò jiǎng
cháo jiǎng
qǐ jiǎng
chuàn jiǎng
dǎ jiǎng
fā jiǎng
màn jiǎng
chuán jiǎng
zhāi jiǎng
qiū jiǎng
xiǎo jiǎng
⒈ 说书和讲经。
引孙犁《关于中篇小说》:“中国的白话小说,来源于说讲。”
1. 用话来表达意思:说话。说明。演说。解说。
2. 介绍:说合(a.从中介绍;b.商议;c.说和。“合”均读轻声)。说媒。
3. 言论,主张:学说。著书立说。
4. 责备:数说。
5. 文体的一种,如韩愈的《师说》。
讲读音:jiǎng讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。