shì yǒng
shì wèi
shì hú
shì shǐ
shì zhě
shì láng
shì qiè
shì guān
shì zhí
shì shū
shì xué
shì yàn
shì jiǔ
shì bì
shì shàn
shì hòu
shì lì
shì fèng
shì rén
shì qǐn
shì jī
shì fèng
shì qīn
shì zuò
shì jiān
shì cóng
shì jìn
shì cóng
shì wèi
shì cè
shì chén
shì lài
shì yì
shì liè
shì miàn
shì qí
shì shí
shì cháo
shì jiǎng
shì jí
shì yī
shì dú
shì yào
shì xíng
shì wèn
shì jiào
shì ér
shì tóng
shì àn
shì jiàn
shì yóu
shì cháng
shì cí
shì yù
shì shēng
shì chén
shì zhōng
shì cáo
shì nòng
dà zuò
zhāi zuò
ān zuò
xíng zuò
cóng zuò
suí zuò
mà zuò
pán zuò
kuāng zuò
dì zuò
dào zuò
yù zuò
lián zuò
dì zuò
xuán zuò
cún zuò
mò zuò
tái zuò
jì zuò
kuān zuò
bì zuò
xiá zuò
chán zuò
dìng zuò
què zuò
dūn zuò
huán zuò
bì zuò
fǎn zuò
jìng zuò
kuài zuò
gòng zuò
miǎn zuò
luò zuò
dǎ zuò
mà zuò
jī zuò
qí zuò
cā zuò
yòu zuò
jīng zuò
xùn zuò
guì zuò
shè zuò
shì zuò
biǎn zuò
diǎn zuò
kāo zuò
cèng zuò
jiàn zuò
yàn zuò
nuǎn zuò
xiá zuò
huài zuò
bēi zuò
zhuī zuò
bǐ zuò
hé zuò
dōu zuò
cù zuò
jǔ zuò
jǔ zuò
chéng zuò
yú zuò
qiān zuò
bāo zuò
kē zuò
shàng zuò
líng zuò
àn zuò
chóu zuò
pèi zuò
hòu zuò
wán zuò
dú zuò
dā zuò
chuán zuò
ǒu zuò
fǎ zuò
chī zuò
xù zuò
míng zuò
níng zuò
diē zuò
jiǎn zuò
pào zuò
lǜ zuò
dūn zuò
píng zuò
jiū zuò
hú zuò
jù zuò
niè zuò
róng zuò
jiǔ zuò
gāo zuò
páng zuò
jìn zuò
chǐ zuò
yī zuò
yóng zuò
mì zuò
xù zuò
dǎo zuò
héng zuò
fèng zuò
yǐn zuò
pò zuò
zhèng zuò
kuà zuò
qiān zuò
juàn zuò
shéng zuò
gǎo zuò
wēi zuò
biān zuò
wù zuò
bìng zuò
sū zuò
dǎi zuò
wò zuò
mò zuò
kāi zuò
jiān zuò
shí zuò
ní zuò
míng zuò
jiù zuò
qǐ zuò
zhǔ zuò
jiǎng zuò
yù zuò
xū zuò
zhū zuò
mǎn zuò
chè zuò
qí zuò
yǐ zuò
tān zuò
jià zuò
jì zuò
liè zuò
guǎng zuò
hé zuò
dàn zuò
fū zuò
shén zuò
bān zuò
xiàn zuò
jiā zuò
sù zuò
gào zuò
shǎo zuò
bǐng zuò
zhū zuò
duān zuò
quán zuò
lěng zuò
⒈ 在尊长近旁陪坐。
引《礼记·曲礼上》:“侍坐於所尊,敬毋餘席。”
孔颖达疏:“谓先生坐一席,己坐一席,己必坐於近尊者之端,勿得使近尊者之端更有空餘之席。”
《论语·先进》:“子路、曾晳、冉有、公西华侍坐。子曰:‘以吾一日长乎尔,毋吾以也。’”
三国魏应璩《与满公琰书》:“适有事务,须自经营;不获侍坐,良增邑邑。”
《儿女英雄传》第三七回:“把安老爷夫妻的座位安在东席面西……公子合金玉姊妹两个分两席打横侍坐。”
⒉ 尊长坐着,己站立侍奉。
引唐薛用弱《集异记补编·金友章》:“一夕, 友章如常执卷,而妻不坐,但佇立侍坐。”
侍shì(动)陪伴侍候:~立。
坐读音:zuò[ zuò ]1. 古人双膝跪地,把臀部靠在脚后跟上,这是其本义,后泛指以臀部着物而止息:席地而坐。坐待。坐垫。坐骨。坐化(佛教指和尚盘膝坐着死去)。坐禅。坐功。坐骑。
2. 乘,搭:坐车。坐船。
3. 坚守,引申为常驻,不动:“楚人坐其北门,而覆诸山下”。坐庄。
4. 建筑物的位置或背对着某一方向:坐落。坐北朝南。
5. 把锅、壶等放在火上:坐锅。
6. 物体向后施压力:房顶往后坐。
7. 介词,因,由于,为着:“停车坐爱枫林晚,霜叶红于二月花”。
8. 副词(a.空,徒然,如“胡为坐自苦,吞悲仍抚膺”;b.无故,自然而然,如“如若此,则盐必坐长十倍”;c.遂,即将,如“寒英坐销落,何用慰远客”;d.深,如“感此伤妾心,坐愁红颜老”;e.正,恰好,如“西村渡口人烟晚,坐见渔舟两两归”)。
9. 定罪:连坐。反坐。坐赃(犯贪赃罪)。
10. 瓜果等植物结实:坐瓜。坐果。
11. 同“座”。