jià lí
jià yuán
jià tiān
jià é
jià lí
jià pái
jià líng
jià biàn
jià tiē
jià yù
jià chē
jià zuò
jià zǎi
jià fú
jià dàn
jià yù
jià zuì
jià què
jià niáng
jià cháng
jià yì
jià shǐ
jià yán
jià shuō
jià hè
jià tǐng
jià lǐ
jià kuà
jià bēng
jià bèi
jià shuō
jià hóng
jià hōng
jià tóu
jià piào
jià yún
jià qū
jià shì
jià é
jià yì
jià gǔ
jià jiān
jià zhào
jià lín
jià làng
jià líng
jià líng
jià chéng
jià cáo
jià yán
jià hé
jià sú
jià lóng
jià kōng
jià bù
jià huò
jià dào
jià niǎo
jià míng
jià hǎi
jià zhì
bì zuò
jì zuò
jìn zuò
nuǎn zuò
biǎn zuò
sū zuò
lěng zuò
mà zuò
jiān zuò
pèi zuò
jìng zuò
mò zuò
bǐ zuò
líng zuò
kuài zuò
jī zuò
chè zuò
dà zuò
chǐ zuò
yàn zuò
biān zuò
lǜ zuò
qí zuò
huán zuò
hòu zuò
bìng zuò
diǎn zuò
yú zuò
yóng zuò
dìng zuò
sù zuò
qǐ zuò
xù zuò
chéng zuò
hú zuò
shǎo zuò
cā zuò
shàng zuò
mà zuò
róng zuò
hé zuò
dōu zuò
yù zuò
cù zuò
àn zuò
wù zuò
jù zuò
wēi zuò
bāo zuò
niè zuò
juàn zuò
jiā zuò
fǎn zuò
kāo zuò
pán zuò
bì zuò
páng zuò
zhāi zuò
gāo zuò
níng zuò
jǔ zuò
kuān zuò
píng zuò
yòu zuò
jiàn zuò
zhū zuò
jǔ zuò
chán zuò
kuà zuò
shì zuò
diē zuò
yǐ zuò
hé zuò
jiù zuò
dǎo zuò
duān zuò
xiàn zuò
dǎ zuò
guì zuò
mǎn zuò
jì zuò
miǎn zuò
qiān zuò
quán zuò
ní zuò
kuāng zuò
dú zuò
jiǎng zuò
zhū zuò
chóu zuò
tái zuò
fèng zuò
dūn zuò
yǐn zuò
xiá zuò
zhǔ zuò
mì zuò
guǎng zuò
dūn zuò
xū zuò
yù zuò
cèng zuò
jiū zuò
shéng zuò
qiān zuò
liè zuò
suí zuò
jiǔ zuò
cóng zuò
shén zuò
héng zuò
kē zuò
yī zuò
lián zuò
gòng zuò
gǎo zuò
fǎ zuò
wò zuò
cún zuò
dào zuò
xù zuò
xùn zuò
dì zuò
luò zuò
bēi zuò
míng zuò
ān zuò
què zuò
gào zuò
bān zuò
mò zuò
xíng zuò
zhèng zuò
zhuī zuò
xuán zuò
chī zuò
huài zuò
dì zuò
pào zuò
shè zuò
xiá zuò
dā zuò
fū zuò
kāi zuò
bǐng zuò
wán zuò
pò zuò
dǎi zuò
tān zuò
jiǎn zuò
dàn zuò
jià zuò
chuán zuò
míng zuò
jīng zuò
shí zuò
qí zuò
ǒu zuò
⒈ 驾驶;乘坐。
引清林则徐《烧毁匪艇篷寮并拿获汉奸黄添幅等审明定拟折》:“又钟亚受、刘亚五於道光二十年正月内,各买青菜水菓,载往隔洋沙滩上摆卖,有夷人驾坐三板先后向买。”
驾jià(1)(动)使牲口拉(车或农具):两匹马~车|~着牲口耕地。(2)(动)驾驶:~车|~飞机。(3)(名)指车辆;借用为对人的敬辞:大~|劳~|挡~。(4)(名)特指帝王的车;借指帝王:晏~|保~。
坐读音:zuò[ zuò ]1. 古人双膝跪地,把臀部靠在脚后跟上,这是其本义,后泛指以臀部着物而止息:席地而坐。坐待。坐垫。坐骨。坐化(佛教指和尚盘膝坐着死去)。坐禅。坐功。坐骑。
2. 乘,搭:坐车。坐船。
3. 坚守,引申为常驻,不动:“楚人坐其北门,而覆诸山下”。坐庄。
4. 建筑物的位置或背对着某一方向:坐落。坐北朝南。
5. 把锅、壶等放在火上:坐锅。
6. 物体向后施压力:房顶往后坐。
7. 介词,因,由于,为着:“停车坐爱枫林晚,霜叶红于二月花”。
8. 副词(a.空,徒然,如“胡为坐自苦,吞悲仍抚膺”;b.无故,自然而然,如“如若此,则盐必坐长十倍”;c.遂,即将,如“寒英坐销落,何用慰远客”;d.深,如“感此伤妾心,坐愁红颜老”;e.正,恰好,如“西村渡口人烟晚,坐见渔舟两两归”)。
9. 定罪:连坐。反坐。坐赃(犯贪赃罪)。
10. 瓜果等植物结实:坐瓜。坐果。
11. 同“座”。