zhàng jiàn
zhàng jù
zhàng wēi
zhàng liú
zhàng zi
zhàng fǔ
zhàng chuí
zhàng xī
zhàng zhú
zhàng fá
zhàng jǐ
zhàng qī
zhàng jǐ
zhàng jià
zhàng gé
zhàng jī
zhàng chuāng
zhàng fù
zhàng xì
zhàng jié
zhàng jiàn
zhàng rén
zhàng jiā
zhàng xìn
zhàng zhě
zhàng cè
zhàng jiā
zhàng cháo
zhàng chī
zhàng duàn
zhàng lí
zhàng chā
zhàng huà
zhàng guó
zhàng yuè
zhàng chǔ
zhàng niú
zhàng gǔ
zhàng qióng
zhàng jì
zhàng zé
zhàng lì
zhàng dié
zhàng lǚ
zhàng bàng
zhàng bō
zhàng tóu
zhuì jù
jué jù
liǎn jù
xún jù
gōng jù
bì jù
jù jù
lǚ jù
zhī jù
jiān jù
bāo jù
jí jù
guān jù
pí jù
xiǎo jù
zān jù
sàn jù
fú jù
gé jù
dī jù
má jù
fèi jù
hái jù
jiān jù
huáng jù
kè jù
máng jù
kuǎi jù
mìng jù
jìn jù
suì jù
shéng jù
gě jù
yóu jù
yǒng jù
jí jù
qīng jù
sù jù
jù jù
dǎo jù
shuì jù
zhàng jù
qú jù
yǐ jù
⒈ 手杖与鞋子。古礼,五十岁老人可扶杖;又古人入室鞋必脱于户外,为尊敬长辈,长者可先入室,后脱鞋。
引《礼记·曲礼上》:“侍坐於君子,君子欠伸,撰杖屨,视日蚤莫,侍坐者请出矣。”
郑玄注:“撰犹持也。”
孔颖达疏:“撰杖屨者,则君子自执杖,在坐著屨。”
《旧唐书·宦官传·杨复恭》:“詔復恭致仕,赐杖屨。”
⒉ 对老者、尊者的敬称。
引唐杜甫《咏怀》之二:“南为祝融客,勉强亲杖屨,结託老人星, 罗浮展衰步。”
仇兆鳌注:“卢注:衡山有祝融峯,董鍊师在焉,故思一亲其杖屨。”
宋司马光《祭颖公文》:“承乏諫垣,造请有禁,不亲杖屨,殆将再期,岂意一朝忽为永诀。”
⒊ 拄杖漫步。
引唐杜甫《祠南夕望》诗:“兴来犹杖屨,目断更云沙。”
宋辛弃疾《水调歌头·盟鸥》词:“先生杖屨无事,一日走千回。”
明许时泉《同甲会》:“杖屨问从何处,苍山赤叶林丘。”
杖,手杖。屦,以麻、葛织成的鞋子。杖屦皆为出行时的用具。金.段克己〈渔家傲.龙尾沟边飞柳絮〉词:「花底醉眠留杖屦,花上露,随风散漫飘香雾。」也作「杖履」。