zhàng bàng
zhàng guó
zhàng chī
zhàng zhě
zhàng qióng
zhàng lì
zhàng jià
zhàng rén
zhàng zhú
zhàng lǚ
zhàng jié
zhàng jī
zhàng xìn
zhàng fǔ
zhàng qī
zhàng gǔ
zhàng jiàn
zhàng gé
zhàng zé
zhàng jiā
zhàng yuè
zhàng jì
zhàng chā
zhàng jiā
zhàng jù
zhàng fù
zhàng cè
zhàng zi
zhàng chuí
zhàng bō
zhàng tóu
zhàng chuāng
zhàng jǐ
zhàng cháo
zhàng niú
zhàng chǔ
zhàng huà
zhàng duàn
zhàng liú
zhàng wēi
zhàng dié
zhàng jiàn
zhàng fá
zhàng xī
zhàng xì
zhàng jǐ
zhàng lí
hàn jiàn
lùn jiàn
jiǎng jiàn
fēng jiàn
mài jiàn
líng jiàn
mù jiàn
yù jiàn
shì jiàn
jī jiàn
xiàng jiàn
bān jiàn
duǎn jiàn
shén jiàn
jiàn jiàn
chǔ jiàn
bān jiàn
lì jiàn
xīng jiàn
cì jiàn
zhì jiàn
mái jiàn
tuō jiàn
dàn jiàn
fú jiàn
qīng jiàn
gù jiàn
fēng jiàn
guà jiàn
tí jiàn
sī jiàn
shū jiàn
sān jiàn
kuǎi jiàn
shǒu jiàn
jiǎo jiàn
jiè jiàn
pèi jiàn
gǔ jiàn
shì jiàn
tán jiàn
fēng jiàn
wú jiàn
míng jiàn
chǐ jiàn
kūn jiàn
huā jiàn
huì jiàn
shí jiàn
zhàng jiàn
lù jiàn
cháng jiàn
fǔ jiàn
xué jiàn
qīng jiàn
fú jiàn
cì jiàn
bǎo jiàn
zhé jiàn
jiě jiàn
shuǐ jiàn
bié jiàn
jīn jiàn
è jiàn
qí jiàn
xiá jiàn
qì jiàn
jù jiàn
hēi jiàn
sǒng jiàn
dāo jiàn
zhòng jiàn
shān jiàn
àn jiàn
shuāng jiàn
cí jiàn
qiāng jiàn
gōng jiàn
dùn jiàn
wén jiàn
àn jiàn
lóng jiàn
zhàng jiàn
kòu jiàn
wǔ jiàn
xióng jiàn
xuán jiàn
gē jiàn
zhù jiàn
gū jiàn
píng jiàn
yōng jiàn
fù jiàn
dài jiàn
wán jiàn
qǐng jiàn
tiào jiàn
guān jiàn
xǔ jiàn
tí jiàn
yí jiàn
ōu jiàn
pú jiàn
shuō jiàn
huì jiàn
chěng jiàn
yú jiàn
xǐ jiàn
qín jiàn
làng jiàn
bá jiàn
jué jiàn
⒈ 亦作“杖劒”。
⒉ 持剑。
引《史记·淮阴侯列传》:“项梁渡淮,信杖剑从之。”
北周庾信《周上柱国宿国公河州都督普屯威神道碑》:“公濯衣沐髮,杖劒辕门,撤洗足而相迎,下宾阶而顾问。”
《资治通鉴·后唐庄宗同光三年》:“承涓杖剑入宫,取蜀主宠姬数人以归。”
⒊ 喻举兵起事。
引《汉书·黥布传》:“臣请与大王杖剑而归汉王。”
杖zhàng(1)(名)拐杖、手杖。(2)(名)泛指棍棒:擀面~。
剑读音:jiàn剑jiàn(名)古代兵器;青铜或铁制成;长条形;一端尖;两边有刃;可以佩带。