zhàng cháo
zhàng jié
zhàng jiā
zhàng rén
zhàng niú
zhàng chī
zhàng gé
zhàng zi
zhàng xī
zhàng jǐ
zhàng jiā
zhàng lǚ
zhàng xì
zhàng qióng
zhàng jǐ
zhàng jiàn
zhàng jì
zhàng huà
zhàng bàng
zhàng yuè
zhàng cè
zhàng wēi
zhàng guó
zhàng dié
zhàng chuāng
zhàng jiàn
zhàng zhě
zhàng gǔ
zhàng fá
zhàng zhú
zhàng jù
zhàng zé
zhàng chuí
zhàng chā
zhàng xìn
zhàng lì
zhàng liú
zhàng qī
zhàng duàn
zhàng tóu
zhàng jià
zhàng fǔ
zhàng chǔ
zhàng lí
zhàng bō
zhàng jī
zhàng fù
cōng chǔ
chuí chǔ
shāng chǔ
hán chǔ
xīn chǔ
cuò chǔ
chóu chǔ
xīn chǔ
kǔ chǔ
kǎo chǔ
liǎng chǔ
píng chǔ
héng chǔ
dào chǔ
chen chǔ
biān chǔ
cún chǔ
kǎo chǔ
āi chǔ
qī chǔ
sān chǔ
jiàn chǔ
jiǎ chǔ
fán chǔ
mán chǔ
sàn chǔ
qīng chu
jiǎ chǔ
xī chǔ
chuàng chǔ
wú chǔ
suān chǔ
bēi chǔ
cǎn chǔ
huá chǔ
jùn chǔ
zé chǔ
chuí chǔ
kù chǔ
sù chǔ
jiǎ chǔ
cè chǔ
páng chǔ
tòng chǔ
chuí chǔ
zǔ chǔ
jī chǔ
xīn chǔ
jǐ chǔ
zhāng chǔ
jī chǔ
jùn chǔ
èr chǔ
bǎng chǔ
xiàn chǔ
cháng chǔ
péng chǔ
jīng chǔ
shēn chǔ
jí chǔ
zhēn chǔ
qiáo chǔ
xī chǔ
chuàng chǔ
nán chǔ
shù chǔ
běi chǔ
qí chǔ
bà chǔ
huān chǔ
huī chǔ
zhàng chǔ
tà chǔ
hè chǔ
xià chǔ
huāng chǔ
⒈ 谓以棍棒拷打。楚,荆条做成的棒。
引宋范正敏《遯斋闲览·谐噱》:“柳冕秀才性多忌讳,应举而同辈与之语有犯‘落’字者,则忿然见于词色。僕夫误犯,輒加杖楚。常语‘安乐’为‘安康’。”
杖zhàng(1)(名)拐杖、手杖。(2)(名)泛指棍棒:擀面~。
楚读音:chǔ楚chǔ(1)(形)〈书〉痛苦:苦~。(2)(名)牡荆;落叶灌木;开青色或紫色的穗状小花;鲜叶供药用。(3)古国名。在今湖南;湖北一带;战国七雄之一:~国。(4)姓。