bīn mén
bīn láng
bīn jiàn
bīn liáo
bīn pú
bīn cóng
bīn gé
bīn hūn
bīn yù
bīn yù
bīn xiàng
bīn yàn
bīn lǚ
bīn zhí
bīn mò
bīn gòng
bīn wèi
bīn lǎo
bīn fù
bīn shāng
bīn yè
bīn miè
bīn jiē
bīn fú
bīn qì
bīn bái
bīn shè
bīn tà
bīn jiē
bīn dì
bīn cǎi
bīn cì
bīn lǚ
bīn jué
bīn dōng
bīn pì
bīn hóng
bīn péng
bīn cí
bīn guǎn
bīn jì
bīn wáng
bīn láng
bīn bīn
bīn yán
bīn yuǎn
bīn dào
bīn xīng
bīn zuǒ
bīn guó
bīn chóu
bīn xiǎng
bīn chí
bīn tà
bīn róu
bīn yàn
bīn mù
bīn méng
bīn háo
bīn shì
bīn niǎo
bīn xí
bīn shǔ
bīn miè
bīn tiān
bīn zhì
bīn shǔ
bīn yóu
bīn lián
bīn yǔ
bīn yí
bīn dài
bīn zuò
bīn zhě
bīn hé
bīn jí
bīn kēng
bīn mèng
bīn tiě
bīn zuò
bīn gù
bīn qīn
bīn shī
bīn róng
bīn cháng
bīn xiàn
bīn què
bīn mù
bīn chén
bīn xiào
bīn huì
bīn yú
bīn huà
bīn jiāng
bīn liáo
bīn qī
bīn zhèng
bīn bīn
bīn méng
bīn lǐ
bīn jiè
bīn cǎi
bīn dǎng
bīn shī
bīn zhǔ
bīn cuì
bīn yǒu
bīn zàn
bīn xīng
bīn jìng
bīn xìng
bīn jiàn
bīn fú
bīn kōng
bīn rén
bīn gé
bīn tú
bīn shí
bīn yǔ
bīn yǐn
bīn shí
bīn kè
bīn shùn
bīn xià
bīn zhān
wù gòng
chēn gòng
yù gòng
shān gòng
fèng gòng
lǐn gòng
gòng gòng
jī gòng
gòng gòng
yóu gòng
chūn gòng
zhí gòng
quán gòng
chēn gòng
bān gòng
yīng gòng
fú gòng
xiū gòng
āi gòng
dì gòng
zhēn gòng
cái gòng
wáng gòng
zhí gòng
bì gòng
nà gòng
xiāng gòng
sì gòng
bīn gòng
jiǔ gòng
chōng gòng
pìn gòng
bié gòng
shū gòng
jiě gòng
fù gòng
yóu gòng
xī gòng
zū gòng
kuāng gòng
kē gòng
dǐ gòng
bāo gòng
rù gòng
fù gòng
zhèng gòng
zǐ gòng
shǎng gòng
kuǎn gòng
huò gòng
tōng gòng
pín gòng
tǔ gòng
cáo gòng
ēn gòng
qiū gòng
cì gòng
qì gòng
jìn gòng
táng gòng
cái gòng
jì gòng
shí gòng
jiǎng gòng
xuǎn gòng
jiù gòng
cháo gòng
suì gòng
bá gòng
hǎi gòng
yōu gòng
chū gòng
kǎo gòng
chǔ gòng
shì gòng
kǔ gòng
lì gòng
⒈ 古代地方向朝廷推举人才时,待以宾礼,贡于京师。
引《北史·循吏传·梁彦光》:“及大成,当举行宾贡之礼,又於郊外祖道,并以财物资之。”
唐皇甫曾《送裴秀才贡举》诗:“宾贡年犹少,篇章艺已成。”
清顾炎武《菰中随笔》:“至於郡国僚吏,皆府主所署,版檄召用,至而授职,何尝宾贡,亦不试练。”
⒉ 指别国推举而来的贤者。
引《宋史·外国传三·高丽》:“贡士三等,王城曰土贡,郡邑曰乡贡,他国人曰宾贡。”
《宋史·外国传三·高丽》:“詔赐高丽宾贡进士王彬、崔罕等及第。”
⒊ 归顺纳贡。
引唐韩愈《后廿九日复上宰相书》:“九夷八蛮之在荒服之外者,皆已宾贡。”
《旧唐书·回纥传》:“於故单于臺置燕然都护府统之,以导宾贡。”
古代乡举,地方官设宴款待应举的学子,称为「宾贡」。
宾bīn(1)(名)客人(跟‘主’相对):外~。(2)姓。
贡读音:gòng贡gòng(1)(名)贡品;古代臣民或属国献给帝王的物品:~品。(2)(动)封建时代称选拔(人才);推荐给朝廷:~生。(3)姓。