zhòng qiū
zhòng qǐ
zhòng yún
zhòng tài
zhòng shū
zhòng shū
zhòng jiù
zhòng dōu
zhòng yuè
zhòng jiān
zhòng dá
zhòng kān
zhòng dì
zhòng shì
zhòng lǐ
zhòng cái
zhòng ní
zhòng xuān
zhòng fù
zhòng chūn
zhòng dōng
zhòng xióng
zhòng zǐ
zhòng lǚ
zhòng xià
zhòng róng
zhòng bó
zhòng yè
kuān shū
kē shū
chàng shū
gē shū
xī shū
jīng shū
xián shū
xiá shū
huí shū
pù shū
zhǎn shū
jiāo shū
qún shū
qún shū
shēn shū
shū shū
cǎn shū
cāng shū
qīng shū
wàng shū
xī shū
gèn shū
yáng shū
qīng shū
chāng shū
juǎn shū
zhòng shū
yuán shū
ān shū
diàn shū
fā shū
⒈ 汉哲学家、今文经学家董仲舒。专治《春秋公羊传》,强调“天人之际,合而为一”之说。
引三国魏应璩《与侍郎曹长思书》:“才劣仲舒,无下帷之思;家贫孟公,无置酒之乐。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·才略》:“仲舒专儒, 子长纯史。”
唐张说《酬崔光禄冬日述怀赠答》诗:“才雄子云笔,学广仲舒帷。”
旧题明王世贞《鸣凤记·秋夜女工》:“不用仲舒谋,权回范蠡舟,旧江山都是新愁。”
仲zhòng(1)(形)地位居中的:~裁。(2)(名)指一季的第二个月。参看“孟”、“季”:~春|~秋。(3)(名)在弟兄排行里代表第二:~弟|~兄。(4)姓。
舒读音:shū舒shū(1)本义:(动)伸展;宽解(拘束或憋闷状态):(动)伸展;宽解(拘束或憋闷状态)(2)〈书〉(形)缓慢;从容:~缓。(3)姓。