shèng nù
shèng kǒu
shèng fá
shèng qiū
shèng sè
shèng róng
shèng huà
shèng yán
shèng huì
shèng táng
shèng jià
shèng dàn
shèng dào
shèng zuò
shèng tán
shèng chāng
shèng zhù
shèng jié
shèng guǐ
shèng jì
shèng yǎng
shèng gāo
shèng jí
shèng dài
shèng yù
shèng shì
shèng fú
shèng jiǎn
shèng yàn
shèng zhì
shèng shì
shèng qiáng
shèng jǔ
shèng jì
shèng bīng
shèng lǐ
shèng shì
shèng lóng
shèng xià
shèng huì
shèng jǐng
shèng biān
shèng qíng
shèng gǔ
shèng yán
shèng yì
shèng ruì
shèng yīn
shèng chì
shèng jī
shèng liè
chéng mǎn
shèng shuǐ
shèng qì
shèng píng
shèng guān
shèng nóng
shèng shí
shèng zhuàn
shèng shuāi
shèng míng
shèng zǎo
shèng jūn
shèng cóng
shèng zūn
shèng yùn
shèng dà
shèng dǐng
shèng chēng
shèng liáng
shèng dōng
shèng jì
shèng zhāng
shèng hán
shèng cái
shèng chǐ
shèng liàn
shèng liú
shèng zhǐ
shèng yí
shèng chǎn
shèng chuán
shèng lì
shèng mào
shèng shǔ
shèng chǒng
shèng zhuàng
shèng fǔ
shèng mén
shèng diǎn
chéng qì
shèng qiáng
shèng zhǐ
shèng chūn
shèng zhuāng
shèng zhú
shèng dé
shèng měi
shèng kāi
shèng kuàng
shèng lì
shèng wù
shèng xíng
shèng zé
shèng yuè
shèng yán
shèng nián
chéng fàng
shèng yáng
shèng rén
shèng tuī
shèng liáng
shèng zhuāng
shèng jiè
shèng duō
shèng yè
bàng táng
héng táng
ná táng
lǐ táng
gāo táng
zhōng táng
xíng táng
mǎ táng
sì táng
wǎn táng
yán táng
shèng táng
měi táng
qú táng
tuí táng
huāng táng
dì táng
jù táng
cāng táng
páng táng
tuí táng
běi táng
nán táng
zhù táng
xuān táng
hào táng
bái táng
tuí táng
zhān táng
chū táng
liǎng táng
qīng táng
dī táng
bì táng
hòu táng
sān táng
xián táng
⒈ 上古帝王唐尧的时代。
引南朝齐谢朓《出藩曲》:“鐃音《巴渝曲》,簫鼓盛唐歌。”
《隋书·音乐志中》:“曲高大夏,声和盛唐。”
⒉ 尊颂唐王朝之词。
引唐李百药《赞道赋》:“赫矣盛唐,大哉灵庆。”
⒊ 唐代自开元至大历间,为唐诗的全盛时期, 唐诗分期者称为盛唐,有著名诗人王维、孟浩然、李白、杜甫、高适、岑参等。
引宋严羽《沧浪诗话·诗辨》:“诗者,吟咏情性也。盛唐诗人,惟在兴趣,羚羊掛角,无跡可求。”
论诗风者,指唐自玄宗开元至代宗大历初为盛唐,为唐诗鼎盛时期,李、杜诸大家皆在此期。
1. 兴旺:兴盛。繁盛。旺盛。盛世。盛衰。茂盛。全盛时期。
2. 炽烈:年轻气盛。盛怒。盛气凌人。
3. 丰富,华美:盛产。盛宴。盛装。
4. 热烈,规模大:盛大。盛况。盛典。盛举。
5. 广泛,程度深:盛传(chuán)。盛行(xíng )。盛赞。盛名。盛夏。
6. 深厚:盛意。
7. 姓。
唐读音:táng唐táng(1)(形)(言谈)虚夸:~大无验。(2)(形)空;徒然:功不~捐(功夫不白费)。(3)(名)传说中的朝代名;尧所建。(4)(名)唐朝。(5)(名)后唐。(6)(名)姓。