huāng zì
huāng cūn
huāng hào
huāng lái
huāng yuè
huāng tān
huāng tiǎn
huāng qiàn
huāng qiū
huāng dàn
huāng jué
huāng yín
huāng chéng
huāng wáng
huāng liú
huāng luàn
huāng hán
huāng guì
huāng sè
huāng mào
huāng nián
huāng huāng
huāng máng
huāng liáng
huāng luò
huāng jué
huāng làng
huāng wú
huāng yín
huāng tún
huāng què
huāng bǎo
huāng yuán
huāng yí
huāng diàn
huāng rǎo
huāng shǔ
huāng cǎo
huāng dì
huāng huǒ
huāng zhēn
huāng xíng
huāng fú
huāng zhuì
huāng máng
huāng yú
huāng jiǎn
huāng jǐng
huāng cūn
huāng jí
huāng zǐ
huāng dù
huāng wài
huāng lèi
huāng huàn
huāng zhāng
huāng jǐn
huāng suì
huāng mèi
huāng jì
huāng jiǎo
huāng mò
huāng chen
huāng hàn
huāng zhèng
huāng jī
huāng bèi
huāng lì
huāng qiān
huāng zhàn
huāng yàn
huāng hū
huāng huì
huāng yòu
huāng huì
huāng rén
huāng shù
huāng táng
huāng gěng
huāng fú
huāng tíng
huāng dàn
huāng fèi
huāng yuè
huāng xū
huāng lè
huāng sāi
huāng miù
huāng bì
huāng yě
huāng yì
huāng xìn
huāng dài
huāng zhì
huāng shěn
huāng máng
huāng tiān
huāng guài
huāng yān
huāng dān
huāng jì
huāng huò
huāng chūn
huāng jí
huāng dān
huāng tǔ
huāng qì
huāng zhāng
huāng chóu
huāng yuè
huāng jiāo
huāng lǜ
huāng shì
huāng miǎn
huāng lòu
huāng jū
huāng mò
huāng huò
huāng sù
huāng qīn
huāng chǔ
huāng zōu
huāng yín
huāng shū
huāng miù
huāng dùn
huāng jí
huāng cuì
huāng kuì
huāng yàn
huāng shū
huāng miù
huāng pì
huāng yuǎn
huāng zhǒng
huāng shī
huāng bái
huāng zuì
huāng gǔ
huāng níng
héng táng
jù táng
bái táng
běi táng
hào táng
tuí táng
dī táng
nán táng
gāo táng
zhù táng
wǎn táng
měi táng
hòu táng
dì táng
qīng táng
lǐ táng
xíng táng
qú táng
cāng táng
zhān táng
bàng táng
bì táng
páng táng
xuān táng
huāng táng
mǎ táng
tuí táng
sān táng
sì táng
xián táng
tuí táng
ná táng
chū táng
liǎng táng
yán táng
zhōng táng
shèng táng
(形)①[.好工具]浮夸;没有根据:这话真~。②(行为)放荡。
⒈ 广大,漫无边际。
引《庄子·天下》:“以谬悠之説,荒唐之言,无端崖之辞,时恣纵而不儻,不以觭见之也。”
成玄英疏:“荒唐,广大也。”
郭庆藩集释:“荒唐,广大无域畔者也。”
⒉ 犹荒诞。谓思想、言行不符合常理人情,使人感到离奇。
引唐韩愈《桃源图》诗:“神仙有无何眇芒, 桃源之説诚荒唐。”
明王錂《寻亲记·托梦》:“咳,荒唐之言,不要説他,只是去罢。”
《红楼梦》第一回:“説来虽近荒唐,细玩颇有趣味。”
老舍《茶馆》第一幕:“在这里,可以听到最荒唐的新闻。”
⒊ 指行为放荡。
引茅盾《路》:“至于专门捣乱,行动荒唐,学业低劣的分子,那除了严格制裁,我也没有别的办法。”
曹禺《雷雨》第一幕:“周萍 :是,爸爸,那是我一时的荒唐。”
⒋ 犹荒陋,荒疏。
引宋苏轼《辞免翰林学士第二状》:“﹝臣﹞学问荒唐,文词鄙浅。”
宋苏轼《到惠州谢表》:“臣性资褊浅,学术荒唐,但信不移之愚,遂成难赦之咎。”
宋叶适《除太府卿淮东总领谢表》:“伏念序迁学校,固惭课业之荒唐;内迫家门,重困食用之寡薄。”
⒌ 落空;无着落。
引清李渔《蜃中楼·试术》:“洪水退得去,亲事也做得成;若洪水退不去,连亲事也荒唐了。”
周咏《无题》诗:“春去春来俱幻梦,花开花落总荒唐。”
⒍ 犹慌张。荒,通“慌”。
引元朱凯《黄鹤楼》第一折:“索仔细,莫荒唐,涉大水,渡长江。”
夸大不实。
荒huāng(1)(形)荒芜:地~了。(2)(形)荒凉:~村|~郊|~岛。(3)(形)荒歉:~年|备~。(4)(形)荒地:生~|开~|垦~。(5)(形)荒疏:别把功课~了|多年不下棋;~了。(6)(形)严重的缺乏:煤~|饥~。(7)(形)不合情理:~廖|~诞。(8)(形)〈方〉不确定的:~信|~数儿。(9)(形)〈书〉迷乱;放纵:~淫。
唐读音:táng唐táng(1)(形)(言谈)虚夸:~大无验。(2)(形)空;徒然:功不~捐(功夫不白费)。(3)(名)传说中的朝代名;尧所建。(4)(名)唐朝。(5)(名)后唐。(6)(名)姓。