wáng cuò
wáng fú
wáng pò
wáng shēn
wáng bì
wáng bā
wáng jǐ
wáng zān
wáng lài
wáng mǎ
wáng bū
wáng zhēng
wáng qí
wáng qióng
wáng jué
wáng gù
wáng guò
wáng dì
wáng qín
wáng hé
wáng jiǔ
wáng shī
wáng dòu
wáng qīn
wáng chú
wáng yì
wáng mín
wáng yáng
wáng jiāng
wáng mò
wáng zhèng
wáng dào
wáng qián
wáng yì
wáng zǒu
wáng xíng
wáng chén
wáng yì
wáng liáo
wáng rì
wáng lǜ
wáng guī
wáng yá
wáng wèi
wáng zhū
wáng rén
wáng yàng
wáng shì
wáng děng
wáng hún
wáng shì
wáng zhǔ
wáng àn
wáng gū
wáng cuàn
wáng bǐ
wáng zǐ
wáng guó
wáng nì
wáng kǎo
wáng mìng
wáng mǐn
wáng pàn
wáng qíng
wáng sǐ
wáng hù
wáng yǒu
wáng pàn
wáng miè
wáng huà
wáng méi
wáng wéi
wáng shí
wáng nài
wáng quē
wáng tú
wáng lǔ
wáng bēn
wáng líng
wáng lùn
wáng jūn
wáng yǔ
wáng jí
wáng tuō
wáng cóng
wáng táo
wáng xìn
wáng jī
wáng quē
⒈ 亦作“亡没”。死亡。
引《三国志·蜀志·杨仪传》:“往者丞相亡没之际,吾若举军以就魏氏,处世寧当落度如此邪!令人追悔不可復及。”
《南史·褚蓁传》:“蓁子向字景政,年数岁,父母相继亡没,哀毁若成人。”
唐刘知几《史通·杂说上》:“《汉书·东方朔传》,委琐烦碎,不类诸篇,且不述其亡殁岁时,及子孙继嗣。”
去世、死亡。
1. 逃:逃亡。流亡。
2. 失去:亡佚。亡羊补牢。
3. 死:伤亡。死亡。
4. 灭:灭亡。亡国奴。救亡。兴亡。
殁读音:mò殁mò(动)死。也作“没”。